Dấu Răng

Chương 34


Edit: Haan
Tửu lượng của Trì Lục chỉ tàm tạm, dù hai năm qua tham gia xã giao nhiều hơn, cũng không có tiến bộ gì.
Cô không thích rượu nhưng cũng không ghét nó.

Cô biết rõ tửu lượng của mình, trước mặt những người không thân, cô hiếm khi quá chén, tất cả đều chỉ nhấp môi thôi.
Nhưng hôm nay bên cạnh cô là Quý Thanh Ảnh, là mấy người Bác Diên, cô không muốn kiềm chế bản thân.
Phòng khách sáng đèn, ánh đèn trắng làm cô hơi chói mắt.
Trì Lục bỗng nhiên cảm thấy lạnh, bên cạnh cô có một vật thể ấm áp, khiến cô theo bản năng muốn tới gần.
Bác Diên căng thẳng không nói gì hồi lâu.
Anh không nhìn Trì Lục, nhưng có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của cô.
Vào ban đêm, các giác quan của con người được khuếch đại, đối với những hành động rất nhỏ cũng có thể cảm nhận được.
Bác Diên biết rằng Trì Lục đang cọ vào tai anh, anh có thể cảm nhận được hơi thở đầy mùi rượu của cô phả vào nơi đó, tai anh nóng dần lên.
Yết hầu anh khẽ động, muốn ngăn cản cô nhưng lại tham luyến cảm giác này.
Phòng khách yên tĩnh trong một thời gian dài, Trì Lục đang ngủ bỗng nhiên lẩm bẩm: “Khát…”
“Thầy Bác…” Cô phát âm không rõ, hàm hồ nói: “Em muốn uống nước.”
Bác Diên hoàn hồn, đè nén xúc cảm đang cuồn cuộn trong người, cúi đầu đáp: “Được.” Anh nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của Trì Lục, đưa ly đến bên môi cô.
Lúc này Trì Lục cũng đã thanh tỉnh vài phần, rũ mắt uống ừng ực nửa ly mới thôi.
Bác Diên nhìn cánh môi mềm mại ướt át của cô, nghiêng đầu nở nụ cười: “Được rồi?”
“Vâng.”
Trì Lục nhẹ nhàng đáp: “Đủ rồi, em muốn đi ngủ.”
Bác Diên giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng lại cô đã nằm xuống sofa.
“…”
Bác Diên nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của cô, giơ tay nhéo hai má cô, bật cười: “Sâu rượu nhỏ.”
Trì Lục hình như nghe thấy anh nói, vỗ mu bàn tay anh lẩm bẩm: “Đừng ồn ào.”
Bác Diên mỉm cười, cầm ly vào phòng bếp.
Lúc anh đi ra, Trì Lục đã tự giác kéo tấm chăn nhỏ lên đắp.
Cong cong môi, nhìn lớp trang điểm có chút lem luốc trên mặt cô, gọi điện cho Bác Doanh.

Sau đó khom lưng bế cô lên.

Hôm sau cô tức dậy muộn, đầu đau như muốn nứt ra.
Cô nằm trên giường trong ba phút trước khi tỉnh táo một chút.
Trì Lục dụi dụi mắt, xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.

Đi tới trước gương, bước chân cô chậm lại, theo bản năng quay đầu nhìn mình trong gương.
Trì Lục ngẩn người, nâng tay sờ sờ khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của mình, có chút mờ mịt.
Cô tẩy trang khi nào vậy?
“Bác Doanh.”
Bác Doanh đang xem phim ở phòng khách, nghe Trì Lục gọi cô ấy mới ngước mắt nhìn: “Gì vậy?”
Trì Lục nhìn cô ấy, trầm mặt vài giây hỏi: “Cậu tẩy trang cho tớ hả?”
Bác Doanh: “…”
Cô ấy nhìn cô chằm chằm, cười: “Cậu nghĩ sao vậy, có anh trai tớ ở đây thì chuyện này làm gì đến tay tớ.”

Trì Lục nghẹn lại, đến khi phim chiếu hết vẫn chưa thể tỉnh táo.
“Vậy làm thế nào tối qua tớ về nhà được?”
Bác Doanh biết cô có tật xấu sau khi say rượu, một chút cũng không khách khí: “Anh tớ bế cậu về.”
Cô ấy cười khanh khách, kéo dài giọng: “Bế kiểu công chúa nhaaa.”
Trì Lục: “…”
Mặt cô không hề biến sắc “Ừm” một tiếng, bình tĩnh: “Cũng không phải chưa từng được bế kiểu công chúa.

Có gì đáng kinh ngạc chứ.”
Bác Doanh: “?”
Cô ấy cạn lời luôn, nhìn thẳng vào cô: “Tớ nghi ngờ cậu đang ám chỉ tớ.”
Trì Lục cười, nhướng mày nói: “Tớ không có, cậu không nên tự mình đa tình như thế.”
Bác Doanh khẽ hừ.
Cô ấy đứng dậy vào phòng bếp, “Đầu cậu còn đau không?”
“Không đau nữa.” Trì Lục ngáp một cái, “Tớ đi đánh răng đây.”
“Nhanh lên đi, tớ lấy cháo nóng cho cậu.”
“Được.”
Ăn cháo xong, Trì Lục và Bác Doanh nằm trên sofa xem phim.
“Hôm nay cậu định sẽ làm gì?”
Trì Lục nhìn cô ấy: “Nằm.”
Bác Doanh dở khóc dở cười nhìn cô, chỉ vào nói: “Viên Viên đến phòng làm việc rồi, nghe nói là có việc gặp người đại diện của cậu.”
Trì lục “Ừ”, thần sắc mệt mỏi: “Tớ có thấy tin nhắn Wechat em ấy gửi.”
Cô vừa xem TV vừa lướt điện thoại, nhìn Bác Doanh: “Bên cạnh có phòng gym, cậu có biết không?”
Bác Doanh: “…”
“Rồi sao?”
Trì Lục lướt điện thoại, thản nhiên: “Tớ định đến đó đăng ký, gần đây hình như tớ tăng cân.”
Nghe vậy, Bác Doanh đánh giá cô từ đầu đến chân, sờ bụng mình: “Đăng ký cho tớ luôn.”
Cô ấy dựa vào một bên ghế thở dài: “Tớ sẽ tìm một công việc.”
Trì Lục nhướng mày, kinh ngạc: “Cậu có thích công ty nào không?”
“Ừm.” Bác Doanh cười cười: “Tớ có thích một chỗ, đã gửi CV rồi, nói chuyện khác đi.”
Trì Lục gật đầu không hỏi thêm nữa.
“Cứ từ từ, chọn nơi nào mà cậu thật sự thích.”
“Đương nhiên rồi.” Đối với việc này, Bác Doanh cũng không bao giờ ủy khuất chính mình.
Công việc đầu tiên của cô ấy, phải từ từ mà tìm kiếm, để thật sự phù hợp mới được.
Bác Doanh cũng không khách khí với cô.
Hai người ở nhà cả nửa ngày, buổi trưa Trì Lục còn chủ động xuống bếp.
Trong lúc ăn cơm, Bác Doanh mới nhớ tới gì đó.
“Anh tớ không có ở nhà sao?”
Trì Lục gật đầu, “Công ty anh ấy có việc bận.”
Sau khi thức dậy, cô liền nhìn thấy tin Wechat của Bác Diên gửi, anh nói công ty tạm thời có việc, phải tăng ca.
Bác Doanh nhướng mày, cười: “Làm ông chủ cũng không dễ dàng.”
Điểm này, Trì Lục rất đồng ý.
Cô cong môi cười, nhẹ nhàng nói: “Tớ cũng thấy vậy.”

Ăn cơm xong, hai người cũng không có việc gì làm, tiếp tục ngồi trên thảm chơi game.
Kỹ thuật chơi game của Trì Lục không tệ lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng hại đồng đội.

Còn Bác Doanh, trên cơ bản đều là hại đồng đội.
Hai người bị mắng một trận, cùng nhau yên lặng mà nghe.
“Ôi, chúng ta có thể ăn gà (*) không?”
(*) ăn gà: thuật ngữ trong game PUBG, chỉ chiến thắng ván game.
Trì Lục: “… Trốn kỹ, có hy vọng lọt vào top 5.”
Bác Doanh: “Ồ.”
Chơi một hồi, hai người thấy không có ý nghĩa gì.
Bác Doanh nhìn Trì Lục chăm chú, đột nhiên hỏi: “Trì Lục.”
“Ừ?”
Trì Lục buồn ngủ, miễn cưỡng mở mắt nhìn cô ấy: “Làm sao vậy?”
Bác Doanh nhìn cô vài giây, thấp giọng: “Tớ muốn đến thăm cô chú có được không?”
Trì Lục thả lỏng, nhìn cô ấy một chút: “Hôm nay hả?”
“Ừm.”
Bác Doanh nói: “Ngày mai là thứ hai, có lẽ tớ phải đi phỏng vấn, cậu cũng phải bận rộn.

Hôm nay đi đi, từ khi về nước tớ vẫn chưa đến thăm họ.”
Trì Lục không cự tuyệt.
Hai người thu dọn ra ngoài, lúc đến nghĩa trang, Trì Lục cùng Bác Doanh đi vào.
Thời tiết lạnh xuống, cành lá xanh biếc hai bên nghĩa trang cũng bị gió thổi rụng sau một đêm, những chiếc lá còn treo trên cây cũng dần chuyển vàng.
Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt đã bước qua mùa thu, mùa đông lạnh lẽo lại sắp đến.
Đây không phải lần đầu Bác Doanh đến thăm ba mẹ Trì Lục, tính cả lần này là lần thứ ba.
Chẳng qua mỗi lần đến đều ở một tình huống khác nhau.
Cô ấy nhìn Trì Lục bên cạnh không nói gì, có chút khó chịu, lại tràn đầy áy náy.
Đặt hoa xuống, cô ấy chào hỏi với hai vị trưởng bối ở đây đã lâu, lúc này mới nhìn về phía Trì Lục.
“Tớ xuống trước nha? Cậu có muốn nói chuyện nới cô chú không?”
Trì Lục nhìn hai tấm ảnh trên bia mộ, gật đầu: “Ừm.”
Bác Doanh đưa vòng tay ôm cô, cúi đầu: “Xin lỗi.”
Trì Lục nhếch môi cười, vỗ vỗ lưng cô ấy.
Chờ Bác Doanh đi rồi, Trì Lục mới khom lưng đưa tay sờ sờ người trong ảnh.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Ba mẹ, con lại đến lần nữa.

Có phải hai người rất ngạc nhiên vì gần đây con đến thường xuyên không?”
Cô cong môi, cuối đầu nói: “Chủ yếu là luôn rất nhớ ba mẹ, tối hôm trước hình như con lại mơ thấy hai người.”
Trong nghĩa trang không một ai đáp lời.
Khi cô dứt tiếng, chỉ có gió gào thét.
Trì Lục rùng mình một cái, nheo mắt nhìn họ một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng: “Bác Doanh cũng đến thăm hai người, hai người sẽ không để bụng chứ?”
Đáp án rốt cuộc là có hay không, Trì Lục thật sự không rõ.

Nhưng cô nghĩ, ba mẹ cô lương thiện như vậy, nhất định sẽ không để ý đâu, họ cũng rất thích Bác Doanh.
Trì Lục không nán lại nghĩa trang lâu, hơn mười phút sau liền rời đi với Bác Doanh
“Bây giờ đi đâu đây?”
“Về nhà chăm mèo con của chúng ta.”
Bác Doanh: “…” cô ấy vừa định nói chuyện, di động của Trì Lục đã vang lên.
Trì Lục nhìn một chút, ý bảo: “Nghe giúp tớ đi.”
Điện thoại vừa kết nối, giọng của Lâm Tĩnh Nghi truyền trong xe.
“Trì Lục.”
“Vâng?” Trì Lục nhìn tình hình đường xá, “Sao vậy?”
Lâm Tĩnh Nghi cười, hỏi nhẹ: “Em đã đồng ý tham gia “Cuối tuần yêu đương”?”
“…”
Trì Lục ngẩn ra, có chút ngây thơ: “Hả?”
Lâm Tĩnh Nghi nhíu mày, có chút kinh ngạc: “Chị nhận được tin bên phía đạo diễn là em đồng ý tham gia, em không có đồng ý sao?”
Trì Lục sững sờ, nhớ tới lời Thẩm Mộ Tình nói với cô ở quán bar hôm qua.
Cô “À” một tiếng, trong lúc nhất thời không xác định được rốt cuộc mình có đáp ứng hay không.

Lời cô nói khi uống rượu, đôi khi không dùng não.
“Em không chắc lắm, em phải hỏi lại một chút.”
Lâm Tĩnh Nghi: “Cái gì?”
Trì Lục có chút ngượng ngùng: “Có lẽ tối qua em đã đồng ý khi uống say.”
“…”
Bác Doanh không nhịn được cười ra tiếng.
Lâm Tĩnh Nghi cạn lời, không nghĩ tới cô còn có tật xấu này.
“Vậy sao này em ít uống đi, uống rượu hỏng việc.”
Trì Lục ngượng ngùng đáp ứng: “Vâng, không uống nữa.”
Cúp điện thoại, Trì Lục suy nghĩ một hồi rồi gọi cho Thẩm Mộ Tình hỏi thăm.
Bác Doanh không đợi cô gọi, liền ở bên cổ vũ: “Tham gia đi Trì Tiểu Lục.”
Đuôi lông mày cô hơi nhướng lên, “Vì sao?”
“Tớ cảm thấy chương trình này rất thú vị.” Bác Doanh nói thẳng, “Cậu đi chơi đi, thư giãn một chút.”
Cô ấy cười cười: “Dù sao cũng quay có hai tuần à, cậu đã về nước thì những lời mời này sẽ không ít đâu.”
Người mẫu cũng là nghệ sĩ và là người của công chúng.

Bình thường, người có chút danh tiếng đều sẽ được mời, huống chi là người mẫu quốc tế về nước như Trì Lục, quả thật là cái bánh bao thơm ngon.

Cho dù lần này cô từ chối, cũng sẽ có những lần sau nữa.
Trì Lục nghi ngờ nhìn cô ấy, suy đoán: “Có phải cậu biết chuyện gì không?”
Bác Doanh giả ngu: “Tớ cái gì cũng không biết nha, chỉ là tớ rất hy vọng cậu tham gia, dù sao cũng chỉ là yêu đương giả thôi, không sao cả.”
Trì Lục: “…”
Cô im lặng, lạnh lùng hỏi: “Anh cậu có biết chuyện này không?”
Nghe vậy, Bác Doanh cười nói: “Anh ấy chỉ mong sao cậu tham gia.”
Trì Lục nghe thế, cùng cô ấy im lặng nhìn nhau.
“Anh ấy sẽ tham gia?”
Bác Doanh chớp chớp mắt, chặn đầu: “Cái đó thì tớ không biết.”
Trì Lục: “…”

Mặc kệ Bác Doanh biết hay không biết.

Vài ngày sao, Trì Lục nhận được họp đồng chương trình.
Lâm Tĩnh Nghi nhìn tư thế cầm bút của cô, gõ dõ mặt bàn: “Ký rồi là không thể đổi ý đâu đó, tiền vi phạm họp đồng rất đắt.”

Trì Lục bật cười, cụp mắt ký tên mình lên.
“Em biết.” Cô cười nhàn nhạt.

“Sẽ không hối hận.”
Lâm Tĩnh Nghi “Ừ” một tiếng, hoài nghi nhìn cô.

“Sao đột nhiên em lại đồng ý?”
Trì Lục cười cười: “À… Không cần biết là thật hay giả, em thật sự muốn yêu đương.”
Đặc biệt, người đàn ông đó là Bác Diên.
Nếu như ngoài đời cô không không cho phép mình tiến lên một bước.

Vậy thì trong showbiz, cô cũng có thể vụng trộm một chút thời gian, một chút thời gian để được ở bên anh.
Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô chằm chằm vài giây, thì thầm: “Bác tổng có biết không?”
“…” Trì Lục nhìn cô ấy, xoay chiếc bút trong tay, chỉ vào người đàn ông không biết xuất hiện ở cửa khi nào, nâng cằm lên, “Chị tự hỏi anh ấy đi.”
Lâm Tĩnh Nghi quay đầu, đối mặt trực diện với Bác Diên.
Cô ấy rùng mình, kinh ngạc: “Bác tổng.”
Bác Diên gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi đến đón cô ấy.”
Lâm Tĩnh Nghi gật gật, cười nói: “Xong ngay đây, tôi còn chút việc muốn nói với Trì Lục.”
Bác Diên hiểu rõ, lạnh nhạt: “Không cần gấp gáp.”
Anh nói xong liền muốn ra ngoài.
Trì Lục “Ai” một tiếng, nhìn anh: “Anh chờ ở đây luôn đi, không có gì không thể nghe được cả.”
Bác Diên dừng một chút, thuận thế ngồi xuống.
Chuyên Lâm Tĩnh Nghi muốn nói với Trì Lục chính là chuyện công việc, về tuần lễ thời trang sắp tới.
“Hiện tại đã nhận được mấy lời mời, em xem có ý gì không?” Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô, “Ý của chị là trước mắt không cần phải vội vàng, thứ chúng ta muốn vẫn chưa tới.”
Trì Lục cũng có ý như vậy.
Cô mỉm cười: “Em cũng không cần được giúp đỡ, không cần phải hạ thấp giá trị của bản thân.”
Lâm Tĩnh Nghi gật đầu: “Chị cũng nghĩ vậy.

Nếu không được thì chúng ta sẽ tham gia vào năm tới.”
Trì Lục cười: “Ừm.”
Ngoại trừ tuần lễ thời trang, Lâm Tĩnh Nghi còn sắp xếp cho cô không ít việc lớn nhỏ: phỏng vấn, từ thiện và nhiều việc tương tự.

Càng về cuối năm, càng có nhiều hoạt động.
Trì Lục xem qua, không đưa ra ý kiến gì.
Dù sao cuộc sống bận rộn hơn cũng đã trải qua rồi, những việc này không tính là gì.
Rời khỏi phòng làm việc, cô theo Bác Diên lên xe.
“Thầy Bác, hôm nay anh tới hơi sớm đó.”
Bác Diên nghiêng mắt nhìn cô.

“Không có gì bận, nên đến sớm.”
Trì Lục nhướng mày: “Anh ký hợp đồng chưa?”
“Ừm.” Bác Diên dừng lại, nhìn cô mỉm cười: “Trì Lục.”
“Cái gì?”
Bác Diên dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ một: “Chào hỏi trước đi.”
“Hả?”
Trì Lục không kịp phản ứng, Bác Diên vươn tay về phía cô, cười nói: “Anh là bạn trai của em, Bác Diên.”
“…”.

Bình Luận (0)
Comment