Dấu Răng

Chương 40


Edit: Hâm Còi
Sau bữa tối, Bác Diên bị Trì Lục đá trở lại tầng dưới.
Trước khi đi, Bác Diên lén lút kéo kéo ngón tay cô, như ám chỉ muốn hỏi – Anh thực sự không cần chứng minh sao.
Nghĩ đến đây, mặt Trì Lục nóng lên.
Bác Doanh vòng quanh cô vài vòng, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới.
“Trì Tiểu Lục.”
“Cái gì?” Trì Lục lườm cô một cái, đưa tay lên xoa đầu Bác Doanh: “Vừa rồi ở trên bàn ăn cậu nói cái gì hả?”
Bác Doanh chớp mắt: “Cái gì, tớ nói sai hả?”
Cô lẩm bẩm như đúng rồi: “Nửa đêm nửa hôm kéo nhau ra ngoài mà không nên cơm cháo gì.

Đây là tình yêu của người lớn đó hả?”
“…”
Trì Lục im lặng, nhìn cô nói: “Chuyện này tớ sẽ nói với bạn trai tương lai của cậu.”
Bác Doanh câm nín.

Cô đảo mắt, tinh ranh chuyển chủ đề: “Buổi ghi hình thế nào rồi?”
“Khá tốt.”
Trì Lục đi lấy điện thoại di động đang sạc, nhỏ giọng hỏi: “Trên mạng nói cái gì không tốt sao?”
Bác Doanh lắc đầu nói: “Đều là ghen tị với cậu cả thôi, còn có người bới móc quá khứ nữa.”
Trì Lục nhướng mày cười: “Có phát hiện gì không?”
“Không.”
Bác Doanh nói: “Lúc đó rất nhiều người đều không biết hai người yêu nhau, làm sao có thể phát hiện ra được.

Ngoại trừ một vài người bạn học, weibo trước đây của anh tớ đều để lại dấu vết tình yêu của hai người mà.”
Nghe vậy, Trì Lục trầm mặc vài giây, nói: “Không chỉ thế.”
“Còn gì nữa?”
Trì Lục nhìn cô ấy cười mà không nói gì.
Trên thực tế, ngoài weibo của Bác Diên, anh còn có một weibo ghi lại chuyện giữa hai người từ thời cấp 3 nữa.

Chỉ là weibo này, ngay cả Bác Doanh cũng không biết.
Tất nhiên, anh cũng có thể giả vờ như không biết.
Bác Doanh nhìn bộ dạng bí hiểm của cô, cũng không có cố tra hỏi đến cùng.

Cô gục trên ghế sô pha, nhìn Trì Lục nghịch điện thoại di động, chọc vào cánh tay rồi hỏi: “Cậu nghĩ tình yêu trong chương trình và tình yêu thực sự có gì khác nhau không?”
“Đương nhiên là có.”
Trì Lục lơ đãng nói: “Tình yêu chân chính làm sao có thể thuần khiết như vậy được chứ.” Khi cô và Bác Diên đang yêu cuồng nhiệt, cô hận không thể suốt ngày ôm anh vào lòng.

Nhưng bây giờ họ bị khống chế hoàn toàn, dù chỉ nắm tay nhau mà chẳng hề có bước tiến nào hơn thế.
Bác Doanh suy nghĩ một lúc, những gì cô ấy nói đều có lý.
Cô hỏi: “Vậy thì khi nào cậu sẽ quay lại với anh tớ?”
Trì Lục vuốt ngón tay trên điện thoại một hồi, mới rũ mắt xuống nói: “Tớ không biết.”
Bác Doanh nhìn cô ấy một lúc, và cọ vào vai cô: “Trì Lục.”
“Hả?” Trì Lục đẩy đầu cô: “Cậu làm gì vậy, sàm sỡ tớ à.”
Bác Doanh lắc đầu: “Tối nay tớ ngủ với cậu nha.”
Trì Lục mỉm cười, nhận ra ngay tức thì là cô ấy đang có tâm trạng không ổn, cô nói: “Được rồi, miễn cưỡng lắm mới cho cậu leo lên giường của tớ á.”

“…”

Sáng thứ hai, Trì Lục chơi với bé mèo ở nhà một lúc rồi cùng Viên Viên ra ngoài.

Cô có buổi chụp hình bìa tạp chí và phỏng vấn hôm nay, ước tính sẽ mất một ngày để hoàn thành.
Tạp chí này đã được Trì Lục ký kết ngay khi vừa trở về nước.

Nhiều người tò mò không biết tại sao cô phải trở về, vì lý do gì mà về.
Trong buổi chụp tạp chí, tổng biên tập đã đến gặp cô.
“Cô Trì, đã lâu không gặp.”
Trì Lục nở nụ cười: “Tổng biên tập nói đùa, cứ gọi tôi là Trì Lục như trước được rồi.”
Cô quen tổng biên tập trước đó rồi, khi ở nước ngoài đã hai lần làm việc với nhau.

Tổng biên tập cười nói: “Như vậy sẽ không được, hẳn là không nên gọi như thế.”
Trì Lục không quen bị người khác gọi là “Cô”(*) nhưng cũng không miễn cưỡng.
(*) Người khác gọi cô ấy là Lão sư
“Trước tiên chúng ta phỏng vấn?” Tổng biên tập hỏi: “Quay hình sau nhỉ?”
“Được.”
Trì Lục gật đầu nhận lấy cà phê mà Viên Viên đưa cho: “Tôi thì thế nào cũng được, miễn là thuận tiện cho anh.”
Tổng biên tập không khách sáo với cô, nhỏ giọng nói: “Cuộc phỏng vấn lần này của chúng ta có chút sắc bén.

Cô muốn nhìn vấn đề đặt ra trước không?”
Trì Lục cười khúc khích: “Nếu như tôi đọc được, chẳng phải đã khiến tôi chuẩn bị trước sao?” Cô chớp chớp mắt, vui vẻ nói: “Sao hôm nay anh lại tốt bụng như vậy?”
Những điều mà lần đầu tiên được nhắc đến trong buổi phỏng vấn, và câu trả lời đầu tiên bật ra trong đầu mới là những tin tức tốt nhất.
Tổng biên tập bất lực, cười nhìn thông tin trong tay, hít sâu nói: “Vậy thì chúng tôi không khách sáo nhé.”
Trì Lục liếc nhìn camera bên cạnh, cười đáp: “Được.”
Buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Câu hỏi ban đầu giống với những gì Trì Lục nghĩ.

Chủ yếu hỏi cô ấy về kế hoạch sự nghiệp và lý do cô ấy quay trở lại Trung Quốc.
Trì Lục không chút do dự, thuận miệng trả lời một cái, bình tĩnh vô cùng.
“Tôi có kế hoạch về sự nghiệp của mình, nhưng tôi không có nguyên tắc cụ thể nào cho bản thân cả.

Tất nhiên, với tư cách là một người mẫu, tôi hy vọng sẽ càng ngày càng có nhiều sự kiện.

Còn về lý do trở về …”
Trì Lục nhìn vào máy quay đối diện với mình và nói đùa: “Nói thế nào nhỉ, tôi chỉ muốn quay về thôi.”
Tổng biên tập ngẩn người, hỏi: “Đây là câu trả lời duy nhất sao?”
Trì Lục “ừm” một tiếng bình tĩnh nói: “Thật ra cá nhân tôi chỉ muốn về nước thì trở về thôi.

Còn những lý do khách quan khác chỉ là yếu tố phụ.”
Đôi mắt của cô tập trung và nghiêm túc, cô đang trả lời các câu hỏi một cách chuyên nghiệp.

Khi về nước, cô không ồn ào công ty cũ như dư luận đồn đoán.


Không phải vì những điều kiện mà Lâm Tĩnh Nghi đưa ra cho cô tốt như thế nào, cũng không phải vì cô đồng ý hợp tác với một thương hiệu nào đó, v.v..

và tất nhiên cũng không phải vì mâu thuẫn với những đồng nghiệp trước đây của cô.
Cô trở về, chỉ vì cô muốn quay về.
Tổng biên tập giật mình, có chút kinh ngạc: “Vậy là có nguyên nhân chủ yếu khiến cô quyết tâm trở về sao?”
Tric Lục cười: “Ừ.”
Như thể đang nhìn ai đó qua máy quay, cô nói nhẹ nhàng: “Hết hạn hợp đồng là một nguyên nhân, và nguyên nhân còn lại là … “
Cô mím môi, không chút nào che giấu: “Có chút vì nhớ một người, muốn trở về gặp người đó.”
Tổng biên tập sửng sốt một chút, sau đó dò hỏi: “Có tiện hỏi người này là ai không?”
Trì Lục chớp mắt: “Lần sau tôi sẽ trả lời câu hỏi này.”
Tổng biên tập không làm cô khó xử nữa.
Cuộc phỏng vấn tạm dừng ở đây, sau đó sẽ chuyển qua một chuyên mục khác.

Cuối cùng, Trì Lục cũng trả lời một vài câu hỏi cá nhân.

Tạp chí sẽ không được phát hành ngay bây giờ, nên cô cũng không kiêng kị gì.
Khi công việc kết thúc, trời đã tối, Lâm Tĩnh Nghi đích thân tới đón cô.
“Có mệt không?”
Trì Lục xoa xoa cổ gật đầu: “Có chút ít, nhưng không sao.”
Lâm Tĩnh Nghi cười, trầm giọng nói: “Chị vừa mới đi vào nghe bọn họ nói, em rất có cảm giác máy quay, một hai lần là xong.”
Trì Lục liếc cô một cái: “Cảm giác máy quay không tốt thì có lẽ em không xứng làm người mẫu nữa rồi.”
Lâm Tĩnh Nghi: “Chở em về à?”
“Vâng.”
Trì Lục nhìn cô ấy: “Sao hôm nay chị đến đón em?”
“Nói cho em biết vài công việc.” Lâm Tĩnh Nghi cười nói, “Chị đã gửi email cho thương hiệu mà em đề cập.”
Nghe vậy, Trì Lục nhướng mắt: “Hả?”
“Tuần lễ thời trang.” Lâm Tĩnh Nghi đưa thông tin cho cô, trầm giọng nói: “Nhìn đi, điều kiện họ đưa ra rất tốt.”
Trì Lục nhìn xuống, “Sao nhanh hơn em nghĩ vậy?”
“Chị không biết.”
Lâm Tĩnh Nghi nói: “Có thể là do em tham gia chương trình giải trí cùng Bác Diên ấy.”
“…”
Trì Lục chớp chớp mắt, có chút bối rối: “Ý của chị là?”
Lâm Tĩnh Nghi cười nói: “Thật không ngờ em xuất hiện trên một chương trình giải trí thôi lại có tác dụng như vậy.”
Cô ấy cầm một tập hồ sơ, nhướng mày và nói, “Đây đều là những lời mời mà chị đã nhận sáng nay.

Có đại diện thương hiệu, các gameshow nhiều tập, khách mời các chương trình, thậm chí còn có người mời em đóng phim.”
Lâm Tĩnh Nghi cười nhìn cô: “Con đường show giải trí của em thật là rộng mở.”
“…”
Đừng nói là Lâm Tĩnh Nghi không ngờ tới, ngay cả bản thân Trì Lục cũng không.
Cô quả thật có rất nhiều tài nguyên.

Trì Lục xem qua thông tin từ hồ sơ của Lâm Tĩnh Nghi, bao gồm đại diện từ các nhãn hiệu thể thao, các nhãn hiệu quần áo khác nhau, giày cao gót, và thậm chí cả lời mời tham gia các buổi biểu diễn lớn nhỏ, bao gồm nhiều đại diện cho các sản phẩm chăm sóc da và làm đẹp.
Thậm chí có rất nhiều chương trình tạp kỹ.

Lâm Tĩnh Nghi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, tò mò hỏi: “Có hứng thú không?”
“Cũng không nhiều lắm.” Trì Lục nhìn: “Chị chọn lọc đi, nếu cảm thấy tốt thì em sẽ xem qua một chút.”
“Ừm.” Lâm Tĩnh Nghi hiểu được ý Trì Lục: “Vậy khoảng thời gian sau sẽ rất bận.”
Trì Lục gật đầu: “Em biết, không có vấn đề.”
Khi Lâm Tĩnh Nghi nói cô bận, cô thực sự rất bận.
Sau ngày đó, ngoài việc ghi hình chương trình yêu đương hai ngày cuối tuần Trì Lục có thể nghỉ ngơi xả hơi, những điểm thời gian khác đều là chạy vòng vòng trên đường, hoặc tại địa điểm tổ chức sự kiện.

Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua.

Sau tháng này, thời gian để Trì Lục và Bác Diên gặp nhau không còn nữa, ngoại trừ việc ghi hình cho chương trình.
Chiều chủ nhật ghi hình xong, cô theo xe do Lâm Tĩnh Nghi sắp xếp đi nơi khác, bận đến mức chân không chạm đất.
Bên kia Bác Diên cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
Buổi quay livestream kéo dài hai ngày cuối tuần qua đã hoàn toàn vắt kiệt sức lực của anh.

Nếu không có Trì Lục đồng hành, vào cái thời điểm cuối năm quan trọng như vậy, anh sẽ không thể lãng phí thời gian tham gia các chương trình tạp kỹ.

Công ty có nhiều event, các sự kiện khác nhau cũng lần lượt chất đống.
Ngày mai là buổi ghi hình thứ năm nhưng giờ Bác Diên vẫn ở sân bay Giang Thành.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, Từ Minh Trạch cố tình đi mua hai tách cà phê.
Khi cậu ấy quay lại, Bác Diên đang trả lời điện thoại, vẻ mặt của anh trông lạnh hẳn đi. 
Từ Minh Trạch hoài nghi, đá mắt với nhân viên bên cạnh.

Các nhân viên cũng ngẩn ngơ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bác Diên rất ít nói, về cơ bản là toàn nghe bên kia nói chuyện, anh chỉ trả lời qua loa cho có.
“Còn gì khác để nói không.”
Từ Minh Trạch bước lên trước một chút, tình cờ nghe thấy một tiếng gầm thét từ đó: “Anh có chắc chắn phải đặt chúng tôi vào tình thế xấu hổ không?”
Bác Diên chẳng thèm nhướng mi, lạnh lùng nói: “À đúng như ngài nghĩ.”
“Bác Diên, tôi nói cho anh biết, ngày mai anh mà vẫn đi quay cái chương trình đó thì đừng có về công ty nữa.”
Bác Diên nghe vậy khẽ khịt mũi, hỏi: “À tốt quá, tôi cũng đang có ý đó.”
“Anh… Anh dám …” Âm lượng ở đầu dây bên kia quá lớn, từng hơi thở đứt quãng ngắn ngủi tràn ra khỏi ống nghe.
Từ Minh Trạch nhận thấy lông mày của Bác Diên nhăn nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thờ ơ thường ngày.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói kia đã thay đổi.
“Bác Diên! Anh có biết mình đang nói gì không?” Giọng phụ nữ gấp gáp nói: “Anh nhất định phải chọc tức chết chúng tôi thì anh mới hả lòng hả dạ đúng không?”
Bác Diên im lặng không nói lời nào.
Bùi Uyển Ngọc tức giận nói: “Anh không về nhà, em gái anh cũng không về còn chưa tính, anh còn đi diễn với Trì Lục, anh muốn tát vào mặt chúng tôi hay sao? Anh có biết anh làm điều này thì để mặt mũi chúng tôi ở đâu? Hả?”
“…”
Khuôn mặt Bác Diên vẫn bình thản, anh lặng lẽ lắng nghe những lời mắng mỏ từ phía đối phương.
Từ Minh Trạch không thể chịu nổi khi nghe những lời nhận xét đó.

Trước đây có lần cậu nhận được vài cuộc gọi của bố mẹ Bác Diên, họ nói chuyện rất lịch sự.

Nhưng bây giờ họ mắng Bác Diên không chút nể nang gì cả.
Họ nói anh không có lương tâm, là một con sói mắt trắng, bị đám đàn bà làm cho mờ mắt rồi, vân vân.
Từ Minh Trạch còn có cảm giác không thể nghe nổi được nữa, vậy mà Bác Diên không dập máy.

Trong phút chốc cậu đột nhiên tò mò – nếu người đó là cậu thì cậu có thể kiên nhẫn như thế này không? Cậu biết một chút chuyện của Bác Diên và Trì Lục, suy tư vài phút, cậu cảm thấy rằng nếu là mình thì chắc chẳng thể làm như Bác Diên được.
Vài phút trôi qua, chắc là người bên kia mắng mãi cũng thấy mệt rồi nên âm thanh dần dần cũng giảm đi nhiều.
Bác Diên nheo mắt cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi.
Từ Minh Trạch còn đang thất thần, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Cà phê.”
“…”
Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Bác Diên, đầu óc Từ Minh Trạch còn chưa trở về: “Cái gì?”
Bác Diên: “Trợ lý Từ, cà phê.”

Từ Minh Trạch vội vàng đưa cà phê, ho nhẹ hỏi: “Bác tổng, anh có cần ăn gì không?”
“Không cần.”
Bác Diên cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: “Còn bao lâu?”
Từ Minh Trạch nhìn đồng hồ: “Chắc khoảng mười mấy phút nữa sẽ lên máy bay.”
“Được rồi.”
Bác Diên không nói gì.

Từ Minh Trạch len lén quan sát, chẳng biết nên nói gì bây giờ.

Nhưng không đợi cậu tìm ra cách để an ủi ông chủ cao cao tại thượng kia, cả nhóm đã lên máy bay.
“Trợ lý Từ.”
Vừa ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh đã hỏi: “Tâm trạng sếp hình như không tốt lắm nhỉ?”
Vừa nãy bọn họ ngồi hơi xa chút nên không nghe được cuộc điện thoại của Bác Diên.
Từ Minh Trạch thì thầm: “Qua hết tuần này là tốt đẹp lại thôi.”
Đám đồng nghiệp: “…”
Hy vọng vậy.
Sau khi lên máy bay, Bác Diên vẫn chẳng tốt lên được tí nào, thậm chí không biểu hiện bất kỳ biểu cảm gì nhưng khắp người anh đều như đang viết – Cấm lại gần.
Lần này đến cả tiếp viên hàng không từng nhiệt tình với anh cũng không dám tới gần.
Xuống máy bay, Từ Minh Trạch nhìn Bác Diên hỏi: “Bác tổng, anh muốn về nhà rồi đến địa điểm ghi hình, hay là trực tiếp đến trường quay luôn?”
Bác Diên đang định nói thì điện thoại reo.

Anh nhìn xuống, là Trì Lục.
“Alo.”
Giọng của Trì Lục bên tai: “Thầy Bác, anh đáp chuyến bay rồi à?”
Bác Diên đáp: “Ừ.”
Trì Lục ngẩn ra, hơi kinh ngạc nói: “Tâm trạng không tốt sao? Còn chưa giải quyết xong chuyện bên kia sao?”
Bác Diên trầm mặc một lúc, đột nhiên thừa nhận.
“Một chút.”
Trì Lục à một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy em dắt anh đi ăn cái gì ngon ngon chút nha.”
Nghe vậy, Bác Diên cúi đầu cười khẽ: “Dắt anh ăn món ngon à?”
“Đúng vậy.”
Trì Lục tự tin phát biểu cảm tưởng: “Bụng no nê thì tâm trạng cũng tốt hơn.

Phụ nữ đều dùng cách này để tự an ủi bản thân đó.”
“Anh là phụ nữ?”
Trì Lục ầm ừ nói không nên lời: “Nam nữ đều giống nhau cả mà, đi ăn không được vậy anh muốn thế nào?”
“…”
Nghe giọng điệu của cô, thần kinh căng thẳng của Bác Diên đột nhiên thả lỏng một chút.

Anh cười, nhất thời không biết là ai là người đi dụ, còn ai là bị dụ dỗ nữa.
“Không có gì.”
Bác Diên hỏi: “Em tới nơi ghi hình rồi?”
“Chưa ạ.”
Trì Lục đang đứng trong góc, nhìn dòng người qua lại.
Bác Diên nhướng mày: “Ngày mai mới đến sao?”
“Không.” Trì Lục mỉm cười nhìn người đàn ông đi ra phía bên kia.
Người ấy rất cao, khuôn mặt anh tuấn.

Dường như có tâm linh tương thông, Bác Diên nhướng mi, nhìn sang.
Băng qua đám đông, ánh mắt của cả hai chạm nhau.
Trước cái nhìn ngạc nhiên của anh, Trì Lục giơ điện thoại, chậm rãi nói: “Em đang đợi bạn trai đi cùng.”.

Bình Luận (0)
Comment