Dấu Răng

Chương 42


Edit: Haan
Một giờ sau, Trì Lục mới chậm rãi đứng dậy khỏi giường.

Cô vào phòng tắm rửa mặt một phen, lúc này mới đi xuống dưới lầu.
Khán giả nhìn bộ dạng mặt mộc của cô, đã không muốn khen ngợi nữa.
Trì Lục ỷ vào mình xinh đẹp, thường xuyên không trang điểm trong chương trình, đây không phải là lần đầu tiên họ thấy.
Khi cô xuống lầu, Bác Diên nâng mí mắt lên nhìn cô: “Em tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
Trì Lục nhìn anh, “Anh đang làm cái gì vậy?”
Bác Diên mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Xử lý một số chuyện công ty, bây giờ anh làm bữa sáng cho em?”
Trì Lục nhìn vào mắt anh, “Nếu anh bận thì để em tự làm.”
“Không bận.” Bác Diên nói: “Anh vẫn có thời gian nấu bữa sáng cho em.”
Trì Lục nhướng mày, không từ chối nữa.
Bác Diên vào bếp, rót cho cô một ly nước.
Trì Lục uống xong, lại tự mình uống thêm một ly nước mật ong.

Đó là thói quen của cô, sau khi thức dậy, cô phải uống hai ly nước trước khi ăn bất cứ thứ gì khác.
Bác Diên nấu bữa sáng cho cô, cô thì đợi ở bên cạnh.

Hai người nói chuyện phiếm trong bếp, thỉnh thoảng cô còn có thể giúp anh một tay.
Sau khi thấy Bác Diên làm hai bát, Trì Lục kinh ngạc: “Anh cũng chưa ăn sao?”
“Em không có ở đây, làm sao anh ăn được?”
Bác Diên thản nhiên, “Em ra ngoài chờ đi.”
Trì Lục sửng sốt một chút, rũ mi mắt nhìn chằm chằm anh vài giây, đột nhiên bật cười: “Cảm ơn thầy Bác.”
Bác Diên liếc mắt nhìn cô, không rõ cô đang có ý gì.
Hai người ngồi đối diện ăn sáng lúc 10:30.
Sau khi ăn xong, Trì Lục nhận lấy công việc rửa bát, Bác Diên cũng không ngăn cản.

Chỉ có hai cái bát thôi, rất nhanh.
Dọn dẹp xong, Trì Lục nhìn anh: “Hôm nay không có thẻ nhiệm vụ sao?”
“Có.” Bác Diên chỉ: “Ở đằng kia, em nhìn kìa.”
Trì Lục: “…”
Cô tiếp nhận nhìn một chút, PD yêu cầu hai người hẹn hò trong vườn bách thú.

Trì Lục nhìn, không nhịn được cười: “Để cho chúng ta ra ngoài hẹn hò, vậy em đi trang điểm trước.”
Bác Diên gật đầu: “Đi đi.”
Hai người chuẩn bị xong, lúc ra khỏi cửa, khán giả nghênh đón một phát chí mạng.
[Tôi vẫn luôn cho rằng hai vị này mặc không khác gì không mặc.

Bởi vì không mặc đã đủ đẹp rồi, nhưng bây giờ vừa nhìn, mới phát hiện là tôi sai rồi.]
[Cái đm dáng người của Trì Lục giữ gìn như thế nào dị chời! Quá tuyệt vời.]
[Trì Lục không mang giày cao gót cũng thể hiện khí chất.]
[Thầy Bác cao bao nhiêu vậy, đứng chung một chỗ với Trì Lục còn có thể cao hơn nửa cái đầu.]
[Thầy Bác cao 1m88, nếu tui nhớ không lầm, vừa vặn cao hơn Trì Lục 10cm.]
[Nhìn thấy hai người bọn họ, tui cũng muốn tìm một đối tượng yêu đương.]
[Vợ chồng Trì Hoãn là ngọt ngào nhất thế giới!]

Trì Lục và Bác Diên trước kia từng đến vườn bách thú, là lúc Trì Lục học trung học, chỉ là khi đó không phải hai người, bên cạnh bọn họ còn có Bác Doanh.
Nghĩ lại, Trì Lục không nhịn được cười.
Bác Diên liếc mắt nhìn cô một cái, cúi đầu hỏi: “Em cười cái gì?”
“Nghĩ đến bộ dạng đi vườn bách thú với anh lúc trước.” Trì Lục nhìn anh, cảm khái: “Sau lần kia, chúng ta chưa từng đến đó.”
Bác Diên “Ừ.” một tiếng, “Em muốn đi?”
“Bình thường thôi.” Trì Lục trầm tư vài giây, nghiêm túc: “Có thể là con người đã lớn tuổi, không khống chế được nhớ chuyện quá khứ.”
Đêm qua suy nghĩ cả đêm, hôm nay vẫn như cũ.
Trì Lục cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình biến hóa như thế nào.

Bây giờ cô chỉ cần gặp một chút chuyện liên quan đến quá khứ, đều có thể khơi dậy rất nhiều kỷ niệm.
Bác Diên nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.

Khi hai người đến vườn bách thú, thời gian đã không còn sớm nữa.
Trì Lục chợp mắt trong xe một hồi, lúc này tinh thần tràn đầy.


Cô hăng hái bừng bừng đi vào trong, trong tay còn cầm thức ăn Bác Diên vừa mua.
Bác Diên nhìn dáng vẻ này của cô, hơi hơi buồn cười: “Đừng chạy nhanh như vậy, đợi lát nữa lại không tìm thấy em.”
Trì Lục liếc mắt nhìn anh, “Nếu không tìm được, chính là thầy Bác thụt lùi rồi.”
Trước kia bất kể cô ở đâu, anh đều có thể tìm được trước tiên.

Bác Diên cười mà không nói, nắm lấy tay cô.
Trước mắt bao người, tay anh từ trên xuống dưới, theo cổ tay cô đi xuống, chen vào lòng bàn tay cô, đan xen mười ngón tay với cô.

Lòng bàn tay của Bác Diên dày rộng ấm áp, ngón tay mạnh mẽ.

Lúc anh xen tay vào, còn cố ý nhéo nhẹ ngón tay cô, khiến cô chú ý.
Trì Lục sững sờ vài giây, có một chút không được tự nhiên, nhưng thích ứng lại rất nhanh.

Trong mấy kiểu gameshow tình yêu, luôn có những động tác này.

Cô cố tẩy não mình, để cho mình bình tĩnh lại một chút.
Mà khán giả, đã bởi vì hai người nắm tay nhau mà tự động dâng trào.
Mấy kỳ trước tuy rằng hai người cũng có tương tác, cũng có hành vi mập mờ, nhưng da thịt tiếp xúc thật ra rất ít.
Nhiều nhất là Bác Diên chủ động nhéo mặt Trì Lục, xoa tóc cô, thỉnh thoảng sẽ nắm tay, cũng chỉ là Bác Diên nắm lấy cổ tay Trì Lục nhưng đã ít lại càng ít hơn.

Cho nên khán giả dù bị dập đường, cũng không bị dập quá chân thật, nhưng lúc này thì khác.
[A a a a nắm tay rồi!!!]
[Mẹ nó!! Làm tròn đến mức hai người này lên giường luôn.]
[Hai vị trong đầu tui hiện tại đã hôn rồi các chị em à.]
[Ô ô ô a a a a, chịu không nổi! Mười ngón tay đan xen.]
[Chỉ nắm tay nhau thôi, mị đã tự bổ não mười tám màn giường chiếu của họ, cảm ơn.]
[Mười tám vở kịch giường chiếu có phải hơi làm khó thầy Bác của chúng ta rồi hay không?]
[Xin hỏi eo Trì Lục có khỏe không?]
[Má ơi! Trong buổi livestream này đều là khán giả gì không á, nói toàn là những từ ư ư.]

Nhưng dù khán giả trêu chọc thế nào, Bác Diên và Trì Lục vẫn không biết gì cả.
Ban đầu, Trì Lục có chút không thích ứng, nhưng dần dần cô cũng quen rồi.

Chẳng qua cô không khống chế được mà chạy về phía trước, chỉ chốc lát sau đã bỏ qua Bác Diên.

Đối với việc này, Bác Diên có chút bất đắc dĩ.
“Thầy Bác, em muốn đi xem hươu cao cổ.” Trì Lục nhìn người phía sau, nhíu mày: “Sao anh lại chậm như vậy?”
Bác Diên: “…”
Anh yên lặng đáp ứng, nhàn nhạt nói: “Ừ, đi thôi.”
Trì Lục “Ờ.” một tiếng, cũng không khách khí với anh, trực tiếp chạy về phía trước.
Bác Diên nhìn bóng lưng cô, thở dài hướng về phía ống kính: “Nếu các bạn khán giả ra ngoài, ngàn vạn lần đừng để bạn gái chạy lung tung như cô Trì, rất dễ lạc không tìm thấy người.”
Khán giả không nhịn được, phát ra một loạt ha ha ha ha.

Cách màn hình, bọn họ cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Bác Diên.
Bác Diên đi theo, một đường đều bảo vệ trái phải của Trì Lục.

Đến khi Trì Lục mệt mỏi, hai người mới vào cửa hàng bên cạnh nghỉ ngơi, thuận tiện ăn chút gì đó.
Trì Lục bắt đầu tràn đầy sức sống, lúc này thật sự có chút chạy không nổi.

Cô ngồi ngoài cửa hàng nghỉ ngơi, ngay cả Bác Diên hỏi cô ăn gì cô cũng không có tinh thần.
Bác Diên cảm thấy buồn cười, “Đợi anh ở đây.”
Trì Lục gật đầu vâng lời: “Được, thầy Bác vất vả rồi.”
Cô luôn biết làm thế nào để làm cho Bác Diên hài lòng, nháy mắt: “Thầy Bác là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.”
Bác Diên: “…”
Anh không chút biểu cảm nhìn cô, đứng dậy rời đi.
Chốc lát sau, Bác Diên không chỉ lấy cho cô cà phê nóng và thức ăn, trong tay còn có thêm một thứ.
Trì Lục tò mò nhìn, “Đây là cái gì? “
Bác Diên: “Dây dắt trẻ.”
Trì Lục: “???”
Vẻ mặt cô ngây thơ nhìn anh, trong đầu tìm tòi dây dắt trẻ dùng để làm gì, chần chờ nói: “Anh mua cái này làm gì? Đưa nó cho chị Kim hả?”
Bác Diên mua cái này rõ ràng là để phòng ngừa trẻ em đi lạc.


Trong ấn tượng của cô, bạn bè và nhân viên bên cạnh Bác Diên, chỉ có chị Kim là có con.
Bác Diên dừng lại, nhìn cô: “Tay.”
Trì Lục mông lung nháy mắt, “Cái gì?”
Bác Diên không đợi cô giơ tay lên, khom lưng cầm lấy tay trái của cô.

Sau đó mở dây ra, khóa nó cho cô.
“???”
Trì Lục cứ như vậy sững sờ nhìn, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Thầy Bác, cái dây này của anh là cho em dùng á hả.”
Bác Diên “Ừm.” một tiếng, mặt không chút thay đổi giữ đầu kia ở cổ tay mình, lạnh lùng nói: “Tránh cho em chạy lung tung.”
“…”
Trì Lục dở khóc dở cười: “Em có chạy lung tung đâu.”
Cô thì thầm: “Ngay cả khi em chạy lung tung, không phải anh cũng có thể tìm được sao.”
“Có thể.”
Bác Diên trầm tư vài giây, giơ tay kéo sợi dây buộc trên tay hai người, nghiêm trang nói: “Nhưng như vậy càng yên tâm hơn, để tránh làm mất em.”
Trì Lục nhìn anh như vậy, biết anh nghiêm túc.

Cô nhìn sợi dây màu hồng bên cạnh, không nhịn được mà bật cười.
Cô chỉ tay, nhìn anh: “Anh cầm sợi dây màu hồng, có cảm thấy mình không còn men lỳ nữa không?”
Bác Diên mắt cũng không nhấc lên, lạnh nhạt: “Không có.”
Trì Lục lại không biết nên nói gì nữa.
Cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, nhỏ giọng nói thầm: “Đàn ông không phải đều rất để ý màu hồng sao?”
“Phải xem đó là ai.”
Trì Lục cũng không biết là đã lâu không yêu đương, hay là cùng Bác Diên xa nhau quá lâu, trong nháy mắt không theo kịp suy nghĩ của anh.
“Cái gì gọi là xem đó là ai?”
Bác Diên mím môi, thu hồi ánh mắt rơi trên người cô: “Không có gì.”
Trong lúc phát sóng trực tiếp, khán giả bị hai người làm cho cười chết.

Vừa chua, vừa ngọt lại vừa buồn cười.

Thậm chí còn có người trực tiếp gửi bình luận, rất có loại ý muốn xuyên qua màn hình đánh thức Trì Lục, nói cho cô biết áp án chính xác.
[Cô Trì! Ý của thầy Bác là, nếu người bên kia dây là em, vậy thì màu hồng anh cũng không ngại.]
[Má nó, Bác Diên là cao thủ yêu đương gì vậy.]
[Dây ngăn ngừa bạn gái đi lạc, Bác Diên thật sự vcl luôn.]
[Chịu không nổi nữa rồi! Thầy Bác thật sự rất biết cách yêu đương.]
[Mời bạn trai tương lai của tui, xem kỹ chương trình này, học tập thầy Bác có được không?]
[Thầy Bác, mẫu tình yêu cấp bậc sách giáo khoa.]


Không ngoài dự đoán chút nào, hai người thậm chí không tốn nhiều công sức, lại chiếm hot search.

Trên hot search thậm chí còn xuất hiện một đề tài mới, gọi là – Phòng ngừa bạn gái đi lạc, bạn trai phải làm gì.
Trên đường từ sở thú về, Trì Lục và Bác Diên mới thấy được.

Cô xem nhận xét của cư dân mạng về Bác Diên, bấm vào xem, cười rời khỏi weibo.
Về phương diện yêu đương, cô không thể không thừa nhận, Bác Diên dường như thực sự sinh ra đã biết.
Rất nhiều thứ, anh không cố ý.

Nhưng chính là vô hình trung có thể chọc trúng trái tim thiếu nữ của Trì Lục, có thể làm cho tim cô đập nhanh, có thể làm cho lòng cô phá tan trở ngại, ra sức chạy về phía anh.
Nghĩ đến đây, Trì Lục bỗng nhiên lâm vào trầm tư.
Về nước một thời gian dài như vậy, nên trốn tránh cô không trốn tránh, nên đối mặt cô lại không đối mặt.

Sắc mặt cô trầm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, tìm người đã rất lâu không liên lạc, gửi tin qua.
Hai ngày quay gameshow rất nhanh liền trôi qua.

Sau khi ghi hình, chỉ còn lại cuối tuần cuối cùng.
Trước khi rời đi, nhân viên nói đùa với hai người: “Tuần tới là lần cuối cùng, hai vị đã bao giờ nghĩ đến việc làm mọi người ngạc nhiên chưa?”
Trì Lục nhướng mày: “Tuần sau rồi nói, hiện tại tạm thời giữ bí mật trước.”

Bác Diên gật đầu theo.
Nhân viên cười: “Được rồi, hẹn gặp lại vào cuối tuần.”
Rời khỏi nơi ghi hình, hai người trở về nhà.

Bác Diên còn có chút việc phải xử lý, sau khi đưa Trì Lục vào nhà liền xuống lầu, không dừng lại ở lầu tám.
Trì Lục vào nhà, trong nhà vắng lặng như tờ.
Viên Viên có chút việc trong nhà phải trở về.

Bác Doanh bởi vì vừa đến công ty mới làm việc không bao lâu, đối với rất nhiều thứ còn chưa quen thuộc, đang ở trong phòng bật đèn chiến đấu xuyên đêm.
Nghe được động tĩnh, Trì Tiểu Trì không biết từ đâu xuất hiện, vây quanh chân Trì Lục một vòng, làm nũng cọ cọ ống quần cô.
Cô cong môi cười, ôm Trì Tiểu Trì lên.
“Nhớ chị sao?”
Trì Tiểu Trì giống như có thể nghe hiểu, trợn to hai mắt nhìn cô.
Trì Lục cười, nhìn nó liền cảm thấy tâm tình tốt lên.

Cô giơ tay lên cho nó nắm tay, nắm móng vuốt nhỏ của nó nói chuyện.
“Hai ngày không gặp, nhất định là nhớ chị rồi có phải hay không?” Cô ngồi xổm trên mặt đất, cũng không sốt ruột đi nghỉ ngơi, “Em có đói bụng không, chị tìm đồ ăn cho em nha?”
Bác Doanh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bộ dáng một người một mèo ngồi xổm trên mặt đất.
Cô ấy nhìn nụ cười trên mặt Trì Lục, có chút hoảng hốt.

Vẻ mặt giờ phút này của cô khiến Bác Doanh cảm thấy đã lâu không gặp mà lại rất quen thuộc.

Thật ra từ khi gặp lại đến nay, hình như đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy ánh mắt và cảm xúc của cô lộ ra.
Trong lúc nhất thời, Bác Doanh không dám phá vỡ bầu không khí này.
“Bác Doanh, cậu đứng đó làm gì?”
Bất ngờ không kịp đề phòng, Trì Lục phát hiện ra cô ấy.
Bác Doanh “À.” một tiếng, gãi đầu hoàn hồn: “Không có, tớ nghe được tiếng động nên đi ra xem một chút, sao cậu cùng Trì Tiểu Trì ngồi xổm trên mặt đất, chân không tê sao?”
Trì Lục: “… Tê.”
Cô chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Là Trì Tiểu Trì quyến rũ tớ, không cho tớ đi.”
Bác Doanh: “…”
Cô ấy dở khóc dở cười, đổi chủ đề: “Cậu có đói không? Có muốn tớ lấy cho cậu ít thức ăn không.”
“Không cần đâu.”
Trì Lục mệt mỏi nói: “Không muốn ăn gì cả, đợi lát nữa tớ tắm một cái rồi đi ngủ ngay thôi.”
Bác Doanh gật đầu: “Ừ.”
Cô ấy đi theo cô về phía ghế sofa, buồn cười hỏi: “Ghi hình chương trình mệt mỏi như vậy sao?”
“Cũng không phải quá mệt.” Trì Lục nghiêng mắt nhìn cô ấy, “Có thể là do trời lạnh, muốn ngủ đông.”
“…” Bác Doanh không muốn nói chuyện với cô nữa.
Cô ấy im lặng trong vài giây, nhìn cô: “Vậy ngày mai cậu nghỉ ngơi cho thật tốt đi.

Tớ nhớ cậu không sắp xếp công việc gì vào ngày mai cả.”
“Ừ.” Trì Lục vừa định đáp ứng, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, nằm sấp trên sô pha nói: “Nhưng ngày mai tớ có chút việc, phải ra ngoài một chuyến.”
Bác Doanh nhướng mày: “Đi gặp bọn Thanh Ảnh sao?”
Trì Lục chần chờ vài giây, vẫn không gạt cô ấy: “Không phải.”
Cô nhìn Bác Doanh: “ Tớ có hẹn với người khác.”
Nghe vậy, Bác Doanh không tò mò nữa, “Vậy tớ về phòng trước, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được rồi, chúc cậu ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, Trì Lục và Bác Doanh ra ngoài gần như cùng lúc.

Nhìn vẻ mặt Bác Doanh sống không còn gì luyến tiếc, Trì Lục cảm thấy buồn cười.
“Đi làm đau đớn như vậy?”
Bác Doanh liếc mắt nhìn cô, “Đi làm không đau đớn, nhưng đi làm gặp phải một số người rất đau khổ.”
Nghe vậy, Trì Lục nhíu mày: “Ai? Người cậu sắp có mối tình văn phòng hả?”
Bác Doanh nhăn mặt: “Cậu nói bậy bạ gì đó, ai lại muốn nói chuyện tình yêu văn phòng với loại người đó chứ!”
Cô ấy kích động nói: “Bác Doanh tớ cho dù cả đời này không yêu ai, cũng sẽ không yêu đương với anh ta.”
“…”
Trì Lục trầm mặc vài giây, lặng lẽ: “Bác Doanh, cậu nói những lời như vậy, rất dễ bị vả mặt.”
Vừa dứt lời, Bác Doanh ngậm miệng lại.
“Cậu đi đâu vậy?” Bác Doanh nhìn cô, “Có muốn tớ đưa cậu đi không?”
Vì nguyên nhân đi làm, Bác Diên đã tặng cô ấy một chiếc xe hơi.

Ý định ban đầu là để cho Bác Doanh tùy ý chọn.

Bác Doanh ngược lại, không biết là vì khiêm tốn hay vì nguyên nhân khác, chọn một chiếc mini hơn hai mươi vạn.
Trì Lục lắc đầu, nhìn cô ấy: “Tớ không muốn, tớ ghét bỏ xe của cậu.”
Bác Doanh: “Các người là những người giàu có đáng ghét, mini thật đáng yêu mà.”
Trì Lục cười: “Tớ và cậu đi ngược hướng, sẽ làm chậm trễ công việc của cậu.”
“À.” Bác Doanh thở dài: “Được rồi, vậy một mình cậu ra ngoài chú ý an toàn, đụng phải fan cũng đừng chạy.

Thật sự không được thì chụp ảnh lưu niệm với mọi người, an toàn rời đi.”
Trì Lục cười: “Được.”

Nhìn Bác Doanh rời khỏi gara trước, Trì Lục mới chậm rãi đi theo phía sau đuôi.
Cô quả thật đi ngược hướng với Bác Doanh.

Trì Lục lái xe rời đi, đi về phía nghĩa trang.

Khi cô đến, đã có người chờ đợi ở đó.

Trì Lục giật mình, có chút bất ngờ.
“Chú Lưu.” Cô bước nhanh hơn đi tới, nhìn người đàn ông trung niên đang chờ bên cạnh.
Người được gọi là chú Lưu cười ôn hòa, nhìn cô nói: “Tiểu Trì của chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Trì Lục cười, nhìn ông ấy: “Cảm ơn chú Lưu, đã lâu không gặp.”
Lưu Hoa gật đầu, nắm chặt tay cô: “Đúng vậy, nháy mắt con đã trưởng thành, thành một cô gái rồi.”
Ông ấy nhìn sang phía bên kia, thở dài: “Đi thôi, đi thăm ba mẹ con, chú đã không đến đây trong một thời gian dài rồi.”
Trì Lục “Ừm.” một tiếng, cổ họng có chút chua xót: “Được thôi.”
Hai người đi lên.

Lúc dừng lại trước bia mộ, Lưu Hoa mới nói: “Lần trước đến thăm ba mẹ con, có lẽ là đầu năm.”
Trì Lục mím môi, thấp giọng: “Hiếm khi chú Lưu còn nhớ đến bọn họ.”
Lưu Hoa nở nụ cười, lạnh nhạt: “Năm đó không phải nhờ ba mẹ con, chú Lưu của con cũng không có hôm nay.

Ân nhân cứu mạng như đưa than trong tuyết làm sao có thể quên được.”
Trì Lục giật mình.
Lưu Hoa nhìn cô, nhìn vào bức ảnh của hai người trên bia mộ, mỉm cười: “Con trông giống mẹ của con.”
Trì Lục mỉm cười, nhìn một chút nói: “Có một chút.”
Hai người lẳng lặng đứng tại chỗ một hồi, Lưu Hoa nhìn cô: “Ở nước ngoài vất vả rồi.”
“Không vất vả ạ.” Trì Lục mỉm cười nhìn ông ấy, “Rất vui vẻ.”
Lưu Hoa liếc mắt nhìn cô, răn dạy: “Nói lung tung, chú Lưu có đọc báo cáo của con.”
Ông ấy thở dài, thấp giọng nói: “Nếu ba mẹ con còn ở đây, nhất định không nỡ để con vất vả như vậy.”
Trì Lục rũ mắt xuống, cười chua xót: “Ba mẹ con rất cưng chiều con, không nỡ để con làm bất cứ gì cả.”
Khi ba mẹ còn sống, Trì Lục chính là cô công chúa nhỏ mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay.

Dùng từ đưa tay mặc quần áo cơm đến há miệng để hình dung, một chút cũng không nói quá.
Họ không bao giờ gây áp lực cho Trì Lục, bất kể trong cuộc sống hay học tập, đều tôn trọng thái độ vui vẻ và hạnh phúc của cô.

Muốn làm gì thì làm, không muốn làm thì không làm.

Họ sẽ không bao giờ hung dữ với cô, và sẽ không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô, miễn là cô muốn, sao trên trời họ cũng sẽ tìm cách để lấy xuống cho cô.
Lưu Hoa nhìn cô, trầm mặc hỏi: “Lần này tìm chú Lưu, là muốn nghĩ thông suốt chuyện gì?”
Trì Lục gật đầu, nhìn ông ấy: “Chú Lưu còn nhớ Bác Diên không?”
Lưu Hoa sửng sốt, dở khóc dở cười: “Sao lại không nhớ, trong khoảng thời gian này chú Lưu còn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các con.”
Ông cười: “Đứa nhỏ Bác Diên này không tệ.”
Trì Lục mím môi, không nói gì.
Cô cũng không nói mình và Bác Diên rốt cuộc có ở cùng một chỗ hay không.

Cô cụp mắt lại một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Chú nói ba mẹ con sẽ trách con sao?”
Lưu Hoa sửng sốt.
Ông ấy tinh tế thưởng thức lời này của Trì Lục, bất đắc dĩ lắc đầu: “Làm sao có thể.”
Ông nói: “Mong muốn lớn nhất của họ là hy vọng con có thể được hạnh phúc, miễn là con hạnh phúc, bất cứ điều gì con làm, họ sẽ không đổ lỗi cho con.

Đến điều này con cũng quên sao?”
“…”
Tuy nói như vậy, nhưng cuối cùng Trì Lục khó có thể vượt qua được khe nứt kia.
Cô khẽ “Ừm.”, không chịu tin: “Thật sao?”
Lưu Hoa gật đầu: “Thật, con không tin vào chính mình, nhưng luôn phải tin tưởng ba mẹ con yêu thương con không phải sao.”
Ông ấy suy nghĩ một chút, nhìn cô: “Vậy con và Bác Diên không yêu nhau? Thật sự chỉ là hiệu ứng chương trình?”
Trì Lục gật đầu.
Lưu Hoa nhìn chằm chằm vào cô, bất đắc dĩ nói: “Con đó.

Tâm tư đứa nhỏ này sao lại nặng như vậy?”
Trì Lục không lên tiếng.
Lưu Hoa: “Con ra nước ngoài hai năm, có biết chuyện của Bác Diên không?”
Trì Lục ngửa đầu nhìn ông ấy, trong con ngươi tràn đầy mê mang: “Chuyện anh ấy làm biên kịch sao? Chuyện này con biết.”
“Không phải.”
Trì Lục: “Còn gì nữa?”
Lưu Hoa suy đoán, phỏng chừng Bác Diên chưa từng nhắc tới với cô.
Ông ấy thở dài hỏi: “Tại sao cậu ấy trở thành một nhà biên kịch, con có biết không?”
Trì Lục im lặng một lát, không chắc chắn nói: “Bởi vì con?”
“Một phần là như vậy.”
Lưu Hoa nhìn cô, “Một phần khác là bởi vì ngoại trừ làm biên kịch, lúc đó cậu ấy không còn đường nào để đi.”
Trì Lục triệt để dừng lại, có chút nghi hoặc: “Chú có ý gì?”.

Bình Luận (0)
Comment