Dấu Răng

Chương 44


Edit: Haan
Nhìn bộ dạng trầm mặc của Trì Lục, Bác Diên có chút luống cuống.
Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, cúi đầu: “Thật sự không gặp phải chuyện gì cả, anh sống rất tốt.”
“Thật sao?”
Trì Lục ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rực rỡ nhìn chằm chằm vào anh, làm cho anh không còn chỗ nào trốn thoát.
Trong nháy mắt, Bác Diên chợt không đành lòng.
Anh nhìn chăm chú trong chốc lát, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Thật, không lừa em.”
Ánh mắt Trì Lục nhìn thẳng vào anh, từng tấc từng tấc một đảo qua biểu tình rất nhỏ trên mặt anh, một chút cũng không bỏ sót.
Trong lòng cô biết, Bác Diên đã lừa cô, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Bác Diên nhìn khóe miệng cô giật giật khóe miệng, cảm thấy buồn cười, “Chạy tới đây chỉ vì hỏi anh chuyện này sao?”
Trì Lục gật đầu: “Coi như là vậy đi.”
Bác Diên giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, anh là một người đàn ông trưởng thành, có thể sống trong hoàn cảnh tệ hơn nhiều.

Thầy Bác có bao nhiêu năng lực, không phải em biết rõ sao.”
Chính bởi vì biết rõ, Trì Lục mới không cách nào tưởng tượng được sự ủy khuất của anh lúc đó.
Cô gần như có thể hình dung được, Bác Diên đến công ty làm, sau đó bị sa thải.

Có lẽ anh sẽ không biểu hiện sự suy sụp thất bại, nhưng trong lòng nhất định có cảm giác.
Có thể là buồn, có thể là không cam lòng, cũng có thể là những thứ khác.
Trì Lục thậm chí còn không dám nghĩ, khi anh bị công ty sa thải, thu dọn đồ đạc rời đi, ánh mắt của những đồng nghiệp khác nhìn anh như thế nào.
Có lẽ đầy lòng trắc ẩn, hoặc có thể là xem trò vui.

Bất kể là loại nào, Trì Lục đều không đành lòng tưởng tượng.
Trì Lục không nói gì.
Bác Diên cụp mắt nhìn cô, cúi đầu hỏi: “Còn không vui sao?”
“Không phải.”
Trì Lục nhìn anh, nhẹ giọng: “Thật xin lỗi.”
Bác Diên ngẩn ra, trong nháy mắt không kịp phản ứng.
“Xin lỗi anh cái gì?”
“Nếu như không phải em.” Trì Lục có chút gian nan mở miệng, giọng nói có chút chua chát: “Anh cũng sẽ không gặp phải những chuyện đó.”
Nghe vậy, Bác Diên thoáng dừng lại, nhìn cô: “Trì Lục.”
Anh nghiêm túc, “Không có nếu như.

Anh cũng không hy vọng có nếu như như vậy.”
Từ đầu đến cuối, Bác Diên chưa từng hối hận khi gặp cô, quen biết cô.

Cho dù xảy ra bao nhiêu chuyện, chuyện quen biết yêu đương với cô, Bác Diên cho tới bây giờ chưa bao giờ hối hận.
Nếu nói có, nó nhất định không phải vì bọn họ, mà là do những cái khác.
Trì Lục mím môi, không lên tiếng.
Bác Diên nhìn ánh mắt cô, nhẹ giọng: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Trì Lục lắc đầu, cô cũng không biết mình còn muốn biết cái gì, còn muốn hỏi cái gì.
Thật ra trên đường tới, cô đã đoán được, cho dù cô có hỏi thẳng anh, Bác Diên cũng không nhất định sẽ nói cho cô biết.

Cho dù là nói, cũng sẽ lược bớt rất nhiều chi tiết, anh sẽ không dùng sự khổ sở mình từng trải qua, để giành lấy đồng tình của cô.
Bác Diên “Ừm.” một tiếng, khẽ vỗ đầu cô: “Vậy em suy nghĩ trước đi, có gì muốn biết nữa thì trực tiếp hỏi anh, anh đi trước đây?”
Trì Lục gật đầu: “Được.”
Bác Diên nhìn cô như vậy, thật đúng là có chút lo lắng.

Anh lặng lẽ, thấp giọng: “Anh bảo Lâm Túc lên nhé? Em có muốn gặp cậu ấy không?”
Trì Lục giật mình, rối rắm vài giây: “Được, đừng đến phòng làm việc, em đến quán cà phê bên cạnh.”
Bác Diên giật mình, ánh mắt nặng nề nhìn cô chằm chằm, gật đầu.
“Được rồi, anh nói với cậu ấy một tiếng, để cậu ấy đến đó.”
“Vâng.”

Sau khi rời khỏi văn phòng Bác Diên, Trì Lục mới cảm thấy hô hấp của mình thuận lợi hơn một chút.
Cô đi vào thang máy, kinh ngạc nhìn bóng dáng trong thang máy.

Rất quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ.
Có đôi khi, Trì Lục cảm thấy mình cũng rất mâu thuẫn, cô lưu luyến Bác Diên, cho nên đã trở về.

Nhưng sau khi trở về, cô lại không dám đến quá gần anh.
Cô sợ hãi rất nhiều điều.

Sợ bọn họ lại phải xa nhau, sợ ba mẹ cô sẽ không vui, còn sợ rất nhiều yếu tố bên ngoài.
Đang nghĩ ngợi, cửa thang máy mở ra.

Trì Lục giật mình, theo bản năng giương mắt lên.

Sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa, cô từ từ chớp mắt
“Lâm Túc?”
Người bên ngoài nhìn cô chăm chú, vẻ mặt còn có chút ủy khuất.
“Là em.”
Trì Lục cười rạng rỡ, thu dọn lại những cảm xúc lộn xộn của mình: “Mau vào đi, sao em lại chờ thang máy ở đây.”
“Bác tổng bảo em đến, em đoán hẳn là chị đi thang máy này.”
Trì Lục nhướng mày, suy nghĩ một chút hỏi: “Đây không phải thang máy riêng của anh ấy sao?”
“… Ừm.” Lâm Túc có chút ngượng ngùng, gãi đầu một cái: “Em cũng có thẻ.”
Nghe vậy, Trì Lục nhướng mày, nói đùa: “Như vậy à, thì ra chị không phải là người duy nhất.”
Lâm Túc: “… Chị, sao chị vẫn còn như thế?”
“Chị như thế nào?”
Hai người đấu võ mồm, sự ngăn cách của không gian và thời gian, dường như trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Sau khi rời khỏi Bác Hối, cũng vừa lúc đến giờ ăn trưa.
Hỏi ý kiến của Lâm Túc, hai người không đến quán cà phê nữa, ngược lại đi đến một nhà hàng tư nhân bên cạnh.
“Chị Trì Lục, nhà hàng này hương vị khá được, Bác tổng cũng thích lắm.”
Trì Lục nhìn cậu ấy, cười nhẹ: “Được, vậy để chị nếm thử.”
Hai người tìm một chỗ góc ngồi xuống.
Sau khi gọi món xong, Trì Lục mới ngẩng đầu nhìn cậu ấy, thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến Bác Hối?”
Lâm Túc nhìn cô, im lặng vài giây: “Bác tổng đến tìm em.”
Trì Lục sửng sốt.
Lâm Túc không biết xấu hổ nói: “Chị Trì Lục, chị cũng biết trước đây em bỏ học sớm, cũng không quá nghe lời.

Sau khi ba em qua đời, em không có ai chăm sóc, cũng có thể tìm được công việc, nhưng mà không được tốt lắm.”
“Ừ.”
Trì Lục cúi đầu nhấp ngụm trà trước mặt, mí mắt khẽ run lên: “Sau đó thì sao?”
“Có lần em đánh nhau với người khác, là Bác tổng tìm người chuộc em ra.”
Trì Lục nhìn cậu ấy, lặng lẽ: “Sau đó thì sao nữa?”

Lâm Túc gãi đầu, nói thầm: “Sau đó em đi theo Bác tổng.”
Trì Lục sửng sốt một chút, thoáng ngoài ý muốn: “Đơn giản như vậy?”
Lâm Túc hàm hồ nói: “Cũng gần như vậy.”
Nhưng trên thực tế, tất nhiên không thể đơn giản như vậy.

Chỉ là so sánh mà nói, nói như vậy tốt hơn.
Trì Lục ghé mắt nhìn cậu ấy, “Em không phải là người nghe lời vậy chứ?”
Lâm Túc: “…”
Cậu ấy thực sự không phải là một người biết nghe lời, nhưng Bác Diên có cách để làm cho cậu ấy nghe lời.

Khi con người ta lớn lên, suy nghĩ cũng sẽ trở nên trưởng thành, có mấy lời luôn có thể nghe lọt tai.
Huống chi Bác Diên, cũng không phải loại người hay giảng đạo lí.

Anh có cách để Lâm Túc nghe lời.
“Chị, em ở trong mắt chị phản nghịch như vậy sao?”
Trì Lục cho cậu ấy một ánh mắt tự cảm nhận, “Em cảm thấy thế nào?”
Lâm Túc không lên tiếng.
Im lặng một hồi, Trì Lục hỏi: “Em có trách chị và anh ấy không?”
Lâm Túc giật mình, cười cười: “Chị Trì Lục, lời này hẳn là để em hỏi chị, chị có từng trách em không?”
Lâm Túc là con trai của tài xế nhà Trì Lục, ba mẹ cậu ấy đã ly hôn từ rất sớm, cậu ấy đi theo ba.
Lúc Trì Lục quen biết cậu ấy, Lâm Túc còn rất nhỏ.
Cậu bé Lâm Túc rất phản nghịch, bởi vì ba cậu ấy bận rộn, cũng không có người chăm sóc, là tự do sinh trưởng, từ nhỏ đã cùng đám trẻ con nhà hàng xóm đánh nhau mà lớn.
Trì Lục thỉnh thoảng gặp cậu ấy, hoặc là bộ dạng mặt mũi bầm dập, hoặc là mặt mày xám xịt, mỗi ngày không biết đi chơi ở đâu.
Hai người không quá gần gũi, nhưng thỉnh thoảng gặp mặt cũng sẽ chào hỏi.
Lâm Túc đối với Trì Lục rất tốt, gặp mặt liền gọi chị, so với ba cậu còn ngoan hơn một ít.
Sau này lớn lên chút nữa, Trì Lục rất ít khi gặp cậu ấy.

Thỉnh thoảng sẽ nghe được tin tức của cậu ấy từ miệng chú Lâm, nhưng rất ít.
Lúc hai người gặp lại nhau, là ở đám tang của ba mẹ.

Ba mẹ Trì Lục qua đời, có quan hệ gián tiếp với Bác gia, nhưng nguyên nhân trực tiếp thật ra là tai nạn xe cộ.
Nhưng nếu không có nguyên nhân gián tiếp đó, vậy thì sẽ không có tai nạn xe cộ phía sau.

Điểm này, Trì Lục so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn.
Năm đó, Trì Lục và Bác Diên yêu nhau, quan hệ giữa Trì gia và Bác gia cũng càng ngày càng thân mật.
Hai nhà đều là người làm ăn, mặc dù làm các dự án khác nhau, phương hướng phát triển cũng không giống nhau, nhưng ngẫu nhiên sẽ có dính dáng lợi ích.
Ba mẹ Trì Lục vẫn luôn muốn thử một lĩnh vực mới, muốn mở rộng bản đồ sự nghiệp của mình.

Mà Bác gia là đối tác tốt nhất, bọn họ so với cha mẹ Trì Lục thì hiểu rõ hơn nhiều.
Dần dần, hai bên thường xuyên bàn chuyện dự án hợp tác.
Lúc trước, thật ra cũng có hai lần hợp tác, hiệu quả đều không tệ.
Huống chi, Trì Lục và Bác Diên đang yêu nhau, không ai cảm thấy người nào đó sẽ hãm hại mình.

Ba mẹ Trì Lục càng không để ý trước sau, cũng chính bởi vì như vậy, bọn họ bị hãm hại.
Giống như Lưu Hoa nói, Bác gia đột nhiên trở mặt, không muốn hợp tác, không chỉ rút vốn, thậm chí còn mang đội ngũ tinh anh đi.

Thời gian đó, ba mẹ Trì Lục mỗi ngày đều bôn ba khắp nơi tìm đối tác mới.

Chỉ là mọi thứ không như mong muốn, họ không tìm thấy, thậm chí công ty phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng mới.
Sau đó, dự án bị Bác gia nắm được trong tay.
Khi ba mẹ Trì Lục biết được chân tướng, thì đã quá muộn.
Bọn họ không có biện pháp dành thời gian cho những việc khác, bởi vì nhiều vấn đề nữa của công ty, căn bản không quan tâm đến chuyện kia.
Tai nạn giao thông xảy ra vào một đêm nào đó, ba mẹ Trì Lục vội vã đi gặp ba mẹ Bác Diên.

Ba của Lâm Túc là người lái xe.
Sau đó, cô và Lâm Túc gặp nhau tại đám tang.

Trì Lục cũng từ trong miệng Lưu Hoa và các chú bác khác biết được chân tướng sự việc.
Bác gia thiết lập một cái bẫy, chờ Trì gia nhảy vào.
Dự án thoái vốn, công ty xảy ra chuyện, phần lớn là do Bác gia làm.

Thậm chí, nhiều người làm việc lâu năm ở công ty nhà Trì Lục cũng bị ba mẹ Bác Diên dùng lương cao đào đi mất.
Trước khi ba mẹ Trì Lục xảy ra tai nạn, công ty đã gần như phải đối mặt với giai đoạn phá sản.
Có đôi khi Trì Lục nghĩ lại một chút, cũng không tính rõ được rốt cuộc ai đúng ai sai.
Có thể là ba mẹ cô còn chưa đủ thành thục, chưa đủ nhạy bén, không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.

Cũng có thể là đối thủ quá mạnh mẽ, bọn họ căn bản khó lòng phòng bị.
Bất kể là loại nào, Trì Lục cũng đều có thể chấp nhận.

Cô thậm chí ngay cả tai nạn xe hơi, cũng chưa bao giờ đổ lỗi cho ba của Lâm Túc.
Cô mất ba mẹ, Lâm Túc cũng không còn ba.

Cả hai đều trở thành trẻ mồ côi, không có ai nhẫn tâm chỉ trích ai.
Cũng bởi vì như vậy, Trì Lục theo bản năng đem tất cả oán hận đặt trên người ba mẹ Bác Diên.
Nếu như không phải tại bọn họ, sẽ không có chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Nếu như không phải tại bọn họ, ba mẹ cô còn sống thật tốt, cho dù là công ty phá sản, nhưng ít nhất họ vẫn còn tồn tại.
Nhưng không có cái nếu như này.
Ba mẹ cô, đã vì tai nạn đó, vĩnh viễn rời bỏ cô.
Sở dĩ Trì Lục không bước qua được cái hố này là bởi vì cô vẫn luôn cho rằng.

Nếu như không phải do cô và Bác Diên yêu nhau, ba mẹ cô sẽ không hề đề phòng với Bác gia như vậy, sẽ không tri vô bất ngôn(*) như vậy, sẽ không đến gần bọn họ như vậy, càng sẽ không bởi vì bị sắp xếp, bắt đầu nóng lòng muốn thử dự án mới.
(*)Tri vô bất ngôn (知无不言): biết thì sẽ nói.
Bọn họ tất nhiên có tồn tại lòng tham, muốn cho sự nghiệp lên một tầm cao mới, muốn tương lai Trì Lục có thể sống tốt hơn.
Nhưng nếu nói cô và Bác Diên không quen biết, nếu không yêu nhau, có phải bọn họ sẽ không thử hay không, sẽ không gặp phải những cái hố phía sau.
Trong hơn hai năm, Trì Lục đã tự hỏi mình cùng một câu hỏi.
Thay vì nói rằng cô đổ lỗi cho Bác Diên, đổ lỗi cho ba mẹ anh.

Chi bằng nói cô đang tự trách mình, hận chính mình.

“Chị Trì Lục?” Lâm Túc nhìn bộ dạng cô rũ mắt xuống, có chút không đành lòng.
Trì Lục hoàn hồn, kéo lại suy nghĩ của mình.
“Ừ.”
Cô ngước mắt lên nhìn cậu, khẽ cười: “Không có.”
Lâm Túc ngẩn ra, nhìn cô: “Thật xin lỗi.”
“Không phải lỗi của em.” Trì Lục buồn cười nói: “Chuyện ngoài ý muốn có ai mong nó xảy ra đâu, em cũng là nạn nhân.”
Lâm Túc ngẩn người, nhìn cô: “Chị Trì Lục, lời này của chị có từng nói với Bác tổng chưa?”
“Hả?” Thần sắc Trì Lục hơi ngừng lại, kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Cái gì?”
“Lời bàn về nạn nhân.” Cậu ấy có chút khó xử, nhỏ giọng: “Em biết chị và Bác tổng chia tay là vì cái gì, vậy chị có nghĩ tới, thật ra Bác tổng cũng là nạn nhân không?”
“…”
Trì Lục dừng lại, chưa kịp lên tiếng.

Lâm Túc vừa ăn vừa nói: “Em biết ba mẹ Bác tổng làm rất quá đáng, nhưng Bác tổng luôn không biết.”
Thật ra Lâm Túc vẫn luôn cảm thấy, những chuyện này của các trưởng bối, nói thế nào cũng không nên liên lụy đến hậu bối.
Trì Lục “Ừ.” một tiếng, cụp mắt lại: “Chị biết.”
Nhưng vẫn không khống chế được bản thân.
Lâm Túc nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: “Vậy chị muốn cùng Bác tổng yêu lại sao?”
Trì Lục nghẹn lại, dở khóc dở cười: “Trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Lâm Túc: “Em không còn là một đứa trẻ nữa, em đã hai mươi tuổi rồi.”
“À.” Trì Lục chậm rãi nói: “Người nhỏ tuổi hơn chị đều là trẻ con.”
Lâm Túc không nói gì, cũng không tranh luận chuyện này với cô nữa.
Cậu ấy thở dài, nhìn cô nói: “Chị Trì Lục, có phải chị còn chưa nghĩ thông suốt không.”
Trì Lục nhìn cậu ấy: “Nghĩ thông suốt cái gì?”
“Chính là nghĩ thông suốt chuyện giữa chị và Bác tổng đó.” Cậu ấy thì thầm: “Nhưng Bác tổng luôn nói, chị nghĩ thông suốt thì sẽ trở về.

Vậy tại sao hai người không ở bên nhau?”
“…”
Trì Lục sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn thẳng cậu ấy: “Bác Diên nói với em rằng chị nghĩ thông suốt sẽ trở về? Khi nào?”
Lâm Túc “À.” một tiếng, nhớ lại: “Hình như là năm ngoái, hai chúng em ở ven đường ăn cơm uống rượu, anh ấy uống say rồi nói.”
Trì Lục nheo mắt, không thể tin được hỏi: “Bác Diên uống say? “
“Ừm.” Lâm Túc nói: “Thế nào?”
Trì Lục lắc đầu, có chút ngạc nhiên nói không nên lời.

Trong ký ức của cô, Bác Diên không bao giờ tự chuốc say bản thân.
Anh từng nói với Trì Lục, anh vĩnh viễn duy trì đầu óc tỉnh táo, uống rượu thì có thể, nhưng không thể uống say, uống say dễ làm hỏng nhiều chuyện, mỗi lần anh uống rượu đều khống chế mình trong một phạm vi nào đó.

Anh chưa bao giờ say.
“Sau đó thì sao?” Trì Lục nhìn cậu ấy, “Anh ấy nói gì?”
Lâm Túc nhìn bộ dáng tò mò của cô, ngược lại cũng không giấu diếm.
“Em hỏi anh ấy khi nào chị trở về, anh ấy nói chị nghĩ thông suốt chút việc rồi sẽ về nhà.”
Mắt Trì Lục run lên, nhẹ giọng: “Chị không có nhà.”
“Chị có mà.” Lâm Túc trừng to mắt nhìn cô: “Chị Trì Lục, chị nói nhà là nơi ở lúc trước đúng không?”
Trì Lục nhíu mày.
Lâm Túc cũng không chú ý tới biểu tình nhỏ bé của cô, trực tiếp nói: “Căn nhà kia vẫn luôn ở đó.”
Trì Lục dừng lại, nhíu mày nhìn cậu ấy: “Căn nhà kia… vẫn còn đó à?”
Cô nhớ không lầm, lúc ấy bởi vì công ty phá sản, tất cả tài sản và bất động sản của Trì gia đều bị niêm phong, không còn sót lại một chút nào.

Căn nhà kia cũng nằm trong số đó, về sau Trì Lục nghe nói là bị bán đi.
Lâm Túc gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó sau khi uống rượu say, em hỏi Bác tổng đưa anh ấy về đâu, anh ấy nói với em chỗ đó.” Nói đến phần sau, Lâm Túc còn có chút ngượng ngùng, lúng ta lúng túng nói: “Lúc ấy em lười về, còn ở đó cả đêm.”
Sợ Trì Lục không vui, Lâm Túc giơ tay thề: “Chị Trì Lục, lúc ấy em ngủ trên sofa, không có vào phòng.”
Trì Lục: “…”
Đôi mắt cô lóe lên, nhìn thẳng vào cậu ấy: “Em nói đều là thật à?”
Lâm Túc: “Chị không biết sao?”
“…” Trì Lục biết mới là lạ, Bác Diên chưa bao giờ lấy việc này đến trước mặt cô để tranh công.
“Không biết.” Cô hít một hơi thật sâu nhìn cậu ấy: “Còn gì nữa không, anh ấy còn nói gì nữa?”
Lâm Túc cẩn thận nhớ lại một chút, lắc đầu: “Em hỏi anh ấy vì sao không đi tìm chị, anh ấy nói chờ chị nghĩ thông suốt chị sẽ về nhà.

Nếu anh ấy đi ra ngoài, sợ chị không tìm được đường trở về gì đó.”
Sở dĩ anh vẫn luôn ở tại chỗ không đi, thậm chí còn đứng ở chỗ cao nhất, chờ mong Trì Lục có thể liếc mắt một cái nhìn thấy, sau đó trở về tìm anh.
Cậu ấy lẩm bẩm: “Dù thế nào cũng có chút già mồm cãi láo, lúc uống say thì nói, sau khi tỉnh lại em hỏi anh ấy, anh ấy không thừa nhận.”
Trì Lục: “…” Cô mím môi, rũ mắt xuống đáp lại: “Như vậy à.”
Thảo nào.
Khó trách Bác Doanh nói hai năm nay anh ấy rất ít rời khỏi nơi này, thỉnh thoảng qua nước ngoài thăm Bác Doanh, cũng là đêm đó đi ngày hôm sau lại trở về, rất ít khi ở lại nhiều.

Khó trách anh nói với cô, nghĩ cô đã trở về muốn nói cho anh biết, anh nghĩ sẽ đón cô về nhà.
Vì vậy, những gì anh nói về nhà là ý nghĩa thực sự của nhà..

Bình Luận (0)
Comment