Dấu Răng

Chương 55


Edit: Hâm Còi
Trì Lục theo bản năng lùi về phía sau, muốn rút tay mình ra khỏi tay Bác Diên.

Tay cô còn chưa kịp cử động, chỉ mới khẽ nhúc nhích, người đàn ông đã hiểu ra, càng nắm chặt tay cô hơn.
Trì Lục giật mình, ngước mắt nhìn Bác Diên.
Không ai phát ra âm thanh nào, không hề có tiếng bước chân, đèn trong hành lang vẫn tắt, chỉ có ánh trăng tỏ ngoài cửa sổ lọt vào.

Nhưng với chút ánh sáng này không thể giúp Trì Lục nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.
Thời điểm Trì Lục nghĩ xem nên phá vỡ cục diện bế tắc này như thế nào thì Bác Diên là người lên tiếng trước, thản nhiên nói: “Các người tới đây làm gì?”
Anh nghiêng đầu nhìn Bác Doanh.
Chân Bác Doanh mềm nhũn, hai tay giơ lên đầu: “Không phải em không phải em, em chưa nói gì cả.”
Cô không biết sao họ biết anh em Bác Diên sống ở đây.

Đến bây giờ Bác Doanh cũng đang rất hối hận là sao vừa nãy cô không lên tiếng hỏi trước đi rồi hẵng chạy ra mở cửa cơ chứ.

Dĩ nhiên là dù cô không mở cửa thì họ cũng biết Bác Diên ở tầng dưới, nhưng nhìn cảnh tượng bây giờ Bác Doanh cảm thấy mình là như một kẻ tội đồ.
Đèn hành lang bật sáng lần nữa.
Bùi Uyển Ngọc nhìn chằm chằm Trì Lục hồi lâu, đè nén lửa giận trong lòng, chuyển sang Bác Diên: “Anh định để chúng tôi đứng ở đây nói chuyện à?”
Bác Diên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Trì Lục: “Em lên lầu nghỉ ngơi trước nhé.”
Trì Lục sợ sệt nhìn anh: “Anh chắc chắn?”
“Ừ.” Bác Diên siết chặt tay cô như tiếp thêm sức mạnh: “Chuyện này cứ giao cho anh.

Em và Bác Doanh nghỉ trước đi.”
Trì Lục phản ứng chậm mất mấy giây: “Vậy em đi trước.”
Chuyện riêng gia đình Bác Diên, cô không tiện nhúng tay vào.
Bác Doanh cũng lặng lẽ nhìn về anh trai mình, nhỏ giọng nói: “Anh, vậy em đi trước.”
Bác Diên gật đầu: “Chăm sóc cô ấy.”
Bác Doanh: “Em biết rồi.”
Từ đầu tới cuối Trì Lục không nhìn về phía bậc trưởng bối, cũng không lên tiếng chào hỏi.

Cô cảm thấy hiện giờ mình chưa đủ rộng lượng như vậy, có thể chào hỏi bọn họ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sau khi hai cô gái đi khuất, hành lang yên tĩnh một lần nữa.
Bác Diên hờ hững nói: “Hai người muốn nói chuyện ở đâu?”
Bùi Uyển Ngọc trố mắt kinh ngạc nhìn anh: “Anh đang hỏi chúng tôi đấy à?”
Bác Diên cúi nhìn đồng hồ trên tay, mặt không chút biểu cảm: “Trong nhà chưa dọn dẹp, không tiện để hai người vào, đứng bên ngoài nói chuyện?”
Bùi Uyển Ngọc bị ngữ điệu của Bác Diên làm cho lửa giận thêm lớn, không nhịn được mà nổi trận lôi đình: “Bác Diên, tôi đúng là nuôi ong tay áo.

Anh đủ lông đủ cánh rồi nên không cần ba mẹ anh nữa đúng không?”
“…”
Bác Diên đứng yên tại chỗ nghe mắng.
Bùi Uyển Ngọc: “Mở miệng ra trả lời coi, anh câm à?”

Bác Diên nhếch miệng cười tự giễu: “Tôi không phải ong, không phải các người đã biết rồi à?”
Bùi Uyển Ngọc: “Anh thực sự điên rồi, bị quỷ ám rồi đúng không? Ngay từ đầu tôi không nên để cho anh tiếp xúc với Trì Lục mới phải, không nên cho anh và cô ta bên nhau!”
Bác Diên nghe vậy mới nhấc mí mắt lên, sắc bén nhìn bà: “Tôi còn tưởng bà quên rồi đấy?”
Bùi Uyển Ngọc: “Anh…”
“Được rồi.” Bác Hoa nãy giờ không lên tiếng, ông nhịn không được: “Đừng cãi nhau nữa.”
Ông nhắm mắt một lúc rồi nhìn Bác Diên: “Con không định cho chúng ta vào nhà thật à?”
Bác Diên không trả lời, cụp mắt nhìn hai người, cuối cùng mở cửa.
Đêm dần khuya rồi, bên ngoài cũng không có nơi nào để đi.

Anh bước vào, nhìn hai người theo vào phía sau lưng, với tay lấy ra hai đôi dép đi trong nhà.
Họ thay giày, nhìn vào trong nhà.
Bên trong vô cùng sạch sẽ, cũng rất tươm tất và sáng sủa, trông không giống một nơi có thể ở thường xuyên cho lắm, nhưng chung quy vẫn có rất nhiều đồ đạc hằng ngày, có chủ đích.
Bùi Uyển Ngọc liếc một vòng, chợt cười lạnh: “Vì cô ta mà anh sẵn sàng ở một nơi như thế này à?”
Bác Diên phớt lờ ý châm chọc của bà, quay lưng bước vô bếp.
Anh đem hai ly nước ra ngoài, sau khi đặt xuống bàn thì Bác Diên cũng không ngồi xuống.
Anh đứng ở góc tường, cụp mắt hỏi: “Có gì thì nói luôn đi, mắng chửi xong thì đi về.”
Bùi Uyển Ngọc trợn tròn mắt không thể tin được: “Anh có ý gì?”
Bác Diên ngước mắt nhìn Bác Hoa: “Thời điểm tôi trở về tiếp quản Bác Hối, Bác tổng đã đáp ứng với tôi điều gì, ông còn nhớ không?”
“…” Bác Hoa không trả lời.
Tất nhiên là ông nhớ rõ, nhưng chỉ là ông không muốn thừa nhận thôi.
“Con chắc chắn là muốn cùng Trì Lục đúng không?”
Bác Diên: “Vấn đề này không phải ngài đã sớm có câu trả lời rồi à?”
Bác Hoa: “Con cũng không lo lắng Trì Lục trở về là để trả thù con sao?”
Bác Diên nghe vậy thì cười thầm, khóe môi nhếch nhẹ: “Báo thù kiểu gì?”
Khuôn mặt già nua của Bác Hoa đỏ lên, lời nói đã đến bên môi nhưng vẫn không thể nói ra thành lời được.
“Trong lòng con tự hiểu rõ nhất.”
Bác Diên: “Trì Lục ở cùng với tôi, chắc chắn là có mục đích không được trong sạch.” Anh cất giọng bình tĩnh: “Ý ông là vậy, phải không?”
Anh nhàn nhạt nói: “Vậy thì tốt.”
Bùi Uyển Ngọc: “Anh có biết mình đang nói cái gì không? Cô ta đối với anh không hề thật lòng, cô ta chỉ muốn lấy được cổ phần từ chỗ anh để trút giận cho ba mẹ cô ta mà thôi.”
Bác Diên nghe xong thì cảm thấy rất buồn cười, hẳn là nghĩ hai người này bị mất trí nhớ hết rồi.
Anh mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy thì sao?’
Bác Diên nhìn họ, không ngạc nhiên nói tiếp: “Nếu cô ấy muốn, tôi cũng có thể chuyển toàn bộ tài sản thành tên cô ấy.”
“Mày… mày điên rồi sao?” Bác Hoa còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Uyển Ngọc đã đứng bật dậy khỏi sô pha mà mắng: “Đó là tâm huyết cả đời mà cha ông mày vất vả để lại!”
Bác Diên: “Ồ.”
Anh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bà đã quên rồi sao? Nếu một năm trước tôi không nghe lời năn nỉ của hai người, trở về tiếp quản rối ren của tập đoàn, thì phần tâm huyết này đã tuyên bố phá sản rồi.”
Bác Diên không muốn nói thêm gì với họ, lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ hai người muốn thu hồi quyền hành của tôi thì được thôi, tôi sẽ lập tức rời đi.

Còn nếu vẫn muốn tiếp tục thì thực hiện theo đúng lời hứa hai người đã nói, không bao giờ được can dự vào bất cứ quyết định nào của tôi nữa.”
Anh hít vào một hơi sâu, gằn từng chữ: “Cho nên tôi mời hai người vào nhà nói chuyện, bởi vì tôi cảm thấy hai người vẫn chưa hết thuốc chữa.”
Anh rũ mắt nhìn Bác Hoa: “Mời ông suy nghĩ kỹ chút.”
Không khí trong phòng yên tĩnh hồi lâu.

Bác Hoa cầm ly nước Bác Diên rót trên tay, là nước ấm chứ không phải nước lạnh.
Tay ông ấm lên, nâng mắt nhìn anh: “Nhất định phải thế à?”
Bác Diên không lên tiếng phản đối.
Bác Hoa cười lạnh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã sai lầm một lần rồi, dù có sửa sai nhưng không có cách nào tha thứ được đúng không?”
“Nếu họ còn sống, hai người cũng vậy.”
Bùi Uyển Ngọc nghe xong, thực sự nổi trận lôi đình.

Bà định lên tiếng chửi mắng Bác Diên thì bị Bác Hoa níu lại.

Ông gật đầu nhẹ một cái, không quá miễn cưỡng.
“Hôm nay ta và mẹ con tới đây không phải là ép con rời xa Trì Lục, cũng không phải vấn đề quyền sở hữu tập đoàn, chẳng qua chúng ta chỉ muốn đến thăm con và Bác Doanh thôi.”
Bác Diên vẫn không nói gì.
Bác Hoa thở dài, nhàn nhạt nói: “Ta cũng đã già, có thể tự ngẫm nghĩ bản thân xem mình đã từng làm đúng hay không?”
Ông cười khổ: “Sự việc lần đó đúng là chúng ta có lỗi với Trì Lục và con, cũng bởi vì ta và mẹ con bị danh lợi làm mờ mắt.”
Thời điểm đó, họ cũng chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, nắm bắt cơ hội, giúp cho Bác Hối nâng cao thêm một bậc nữa.
Mà tất cả những cái khác, dù là gia đình, tình bạn, hay mối quan hệ bạn bè đồng nghiệp đối tác gì đi chăng nữa, đều không còn quan trọng.
Nhưng với Bác Diên và Trì Lục, hai người đều khinh thường suy nghĩ đó.
Bác Diên không muốn nghe lời bào chữa nữa, cảm thấy chẳng còn nghĩa lý gì cả.

Anh trực tiếp ngắt lời: “Còn gì nữa không?”
Bác Hoa dừng lại một chút: “Không có chuyện gì quan trọng, ta và mẹ con đến đây để thông báo một tiếng, tập đoàn đã giao cho con thì tự tay con quyết định, chúng ta dự định sẽ ra nước ngoài một thời gian.”
Bác Diên giật mình, có chút bất ngờ.
Bác Hoa cười nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì vài năm tới ta sẽ không trở về, con cũng không cần lo lắng Trì Lục gặp chúng ta sẽ không vui.”
Bác Diên hạ mắt hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
“Thụy Sĩ thích hợp để nghỉ dưỡng, từ ngày quyết định để tập đoàn lại cho con thì ta và mẹ con cũng quyết định sẽ buông tay, con nói chúng ta dối trá hay gì khác cũng được, chỉ là chúng ta thực sự buông tay.

Con cũng không cần để ý mẹ con nói thế nào nữa, bà ấy trước giờ chỉ được cái mạnh miệng thôi nhưng trong lòng không phải như thế.”
Bác Diên không thích họ nói những lời này, nghĩ gì thì làm đấy rồi bây giờ ăn năn thì có ích gì.
Nếu thực sự hối hận, thì tại sao từ đầu không nên làm vậy.
Bác Hoa nhìn thấy anh im lặng thì cũng không nói gì nữa.
“Chúng ta không làm phiền con nữa.” Ông dừng lại một chút rồi trầm giọng nói: “Xin lỗi Trì Lục giúp chúng ta.”
“Không cần.” Bác Diên từ chối không chút do dự.
Bác Hoa im lặng rồi thở dài: “Được rồi, chăm sóc tốt cho Bác Doanh nữa.”
Bác Diên gật đầu, ngay từ bé anh đã như vậy mà không cần họ căn dặn.
Cửa mở, gió lạnh bên ngoài thổi vào.

Đầu óc Bác Diên vẫn còn đang rất hỗn loạn bỗng tỉnh táo, nhìn về phía họ: “Hai người đến đây bằng gì?”
“Tài xế vẫn đang đợi bên ngoài.”

Bác Diên gật đầu hiểu rõ, không nói nữa.
Anh giơ tay giữ cửa thang máy, nhắm mắt nói: “Chú ý an toàn.”
Lấy lại được lời nói đó của Bác Diên, Bác Hoa cảm thấy chuyến đi này của ông xem như đáng giá.

Ông gật đầu: “Ta biết rồi.”
Sau khi vào thang máy, ông ngước mắt nhìn Bác Diên, trên môi mấp máy, cuối cùng lời nói bên môi cũng chỉ là câu: “Đi thôi.”
Bác Diên đáp ứng.

Cửa thang máy đóng lại, anh nhìn con số trên bảng điện tử đang dần giảm đi, có chút thất thần.
Đang mạch suy nghĩ, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Bác Diên quay lại.

nhìn thấy ở cửa thang thoát hiểm bên kia, Trì Lục đang đứng ở đấy.
“Sao em không nghỉ ngơi đi.”
Trì Lục nhìn anh: “Vâng.”
Cô mấp máy môi, nghiêng đầu nhìn anh: “Họ mắng anh?”
Bác Diên nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt Trì Lục, cười nói: “Không có.”
Anh giơ tay nhéo má cô: “Vào nhà tính sổ với em.”
“Dạ?” Trì Lục sửng sốt, chớp mắt hỏi: “Sao tính sổ em?”
Bác Diên rũ mắt nhìn cô: “Vừa nãy nhìn thấy bọn họ, sao em lại trốn?’
Trì Lục: “…”
Ánh mắt cô khẽ động, không thừa nhận: “Em không có, em chỉ cảm thấy chúng ta nắm tay nhau trước mặt ba mẹ anh là không thích hợp cho lắm, sợ chọc giận họ đến mức nhập viện.”
Bác Diên bị cô thuyết phục.
“Phải vậy không?”
Trì Lục tự tin nói: “Đúng mà, nhìn thấy em họ không giận sao?”
Bác Diên: “Không cần nói quá lên như thế.”
Trì Lục khẽ hừ một tiếng: “Mẹ anh giống như đến để trừ khử bịt miệng em.”
Bác Diên dừng một chút, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Trì Lục trừng mắt với anh: “Anh còn xin lỗi nữa là em giận đấy nhé.”
Bác Diên cười, cúi xuống hôn cô một cái: “Ừ không xin lỗi.”
Trì Lục nhìn anh: “Họ thực sự không mắng anh à?”
“Không có.”
“Vậy họ tới đây làm gì? Không lẽ tới chia rẽ chúng ta, cầm gậy đánh uyên ương à?”
Anh thấp giọng cười: “Em để ý à?”
“Có chứ ạ.” Trì Lục nghiêm túc nói: “Nhưng em biết, họ là họ, anh là anh, anh và Bác Doanh không giống họ.”
Thực ra cô đã sớm hiểu rõ chân lý này, chẳng qua là không thắng được nỗi ăn năn trong tâm hồn mà thôi.
Bác Diên xoa tóc cô: “Cám ơn em.”
Trì Lục liếc anh một cái: “Anh còn chưa nói họ đến đây làm gì.”
“Này anh nói đi!”
Bác Diên ngừng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Không cần lo chuyện sau này sẽ gặp lại họ nữa.”
Trì Lục ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao?”
Cô nhìn vẻ mặt của Bác Diên, suy nghĩ một chút, nhớ đến lời Lưu Hoa nói về sức khỏe của Bác Hoa, trầm mặc vài giây rồi nói: “Họ định rời khỏi đây à?”
Bác Diên gật đầu: “Ở Thụy Sĩ có đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa nơi đó thích hợp để điều trị và nghỉ dưỡng, nên họ đến đó.”
Trì Lục gật đầu, cụp mắt nhìn mũi chân hai người chạm vào nhau, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào họ đi?”
“Ngày mai.”
Trì Lục gật đầu nhìn anh.
Bác Diên nhìn cô, đưa tay xoa chóp mũi cô, thấp giọng hỏi: “Em nhìn anh làm gì?”
“Anh không định nói cho Bác Doanh hả?”

Bác Diên hơi giật mình, yết hầu khẽ chuyển động: “Anh còn đang suy nghĩ.”
“Nói một tiếng đi.” Trì Lục nhẹ giọng nói: “Lên lầu rồi nói, em đi tắm trước.”
Bác Diên: “Ừ.”
Sau khi Trì Lục tắm xong, Bác Diên đã gọi điện xong, thậm chí còn tắm xong bên phòng ngủ nhỏ rồi.
Hai người nhìn nhau, Bác Diên vẫy tay với cô: “Còn chưa sấy tóc sao?”
Trì Lục: “Gần khô rồi.”
Bác Diên không nói chuyện, cầm máy sấy đi về phía Trì Lục: “Không khô hoàn toàn dễ đau đầu lắm.”
“Vâng.”
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh phát ra từ máy sấy không ngừng vang lên.
Trì Lục cảm nhận nhiệt độ ấm nóng phía sau truyền đến, rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thu dọn xong mọi thứ, Trì Lục nhìn người nằm bên cạnh: “Ngủ ngon.”
Bác Diên hôn nhẹ lên khóe môi cô, ôm Trì Lục vào lòng: “Ngủ ngon.”
Trì Lục nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng khi cô nhắm mắt, trong đầu đều là biểu cảm của Bác Diên và hai người họ.
Tận sâu trong nội tâm mình, Trì Lục ghét họ, thậm chí có chút hận.

Nhưng Trì Lục biết rất rõ, họ có ý nghĩa thế nào với Bác Diên.
Chuyện này đối với Bác Diên, công bằng mà nói, họ không có lỗi, cho dù có thì cũng không phải là lỗi lầm không thể tha thứ.
Trì Lục không còn người nhà, cô không muốn Bác Diên cũng vì mình mà trở nên giống vậy.

Rất nhiều chuyện khi đã mất đi thì người ta mới hối hận.
Mặc dù, có lẽ anh không biểu hiện ra bên ngoài nhưng Trì Lục hiểu rõ, đứng dưới góc độ của Bác Diên mà nói, hẳn đây là một chuyện khó khăn đến nhường nào.
Cho dù là anh không thích, thậm chí ghét họ, nhưng chỉ cần họ không nghiêm khắc quá mức hoặc làm những chuyện quá đáng với anh, thì tận trong xương cốt anh vẫn giữ lại cho họ một chỗ đứng nhất định trong thâm tâm.
Tình thân máu mủ mà, đâu phải cứ nói đoạn tuyệt là chấm hết mọi thứ được đâu.
Họ không có sai lầm nào quá lớn với Bác Diên, cô không hy vọng vài chục năm tới đây Bác Diên sẽ hối hận vì chuyện này.
Có rất nhiều vấn đề, có thể quên được thì vẫn nên quên đi, buông bỏ cho người khác cũng chính là buông bỏ chính mình, giải thoát cho bản thân.
Khi đang thất thần, bên cạnh truyền đến giọng nói.
“Không ngủ được à?’
Trì Lục mở mắt nhìn anh: “Anh cũng không ngủ được à?”
Bác Diên khẽ cười, nói nhỏ: “Có chút.”
Trì Lục giang tay ôm anh: “Thầy Bác, anh không định đi tiễn họ sao?’
Bác Diên im lặng một chút rồi nói nhỏ: “Anh sẽ sắp xếp người đến.”
Trì Lục trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: “Cái đó không giống nhau.”
Bác Diên đương nhiên biết, nhưng anh cảm thấy đi hay không đi không có khác nhau nhiều.
“Không cần.”
Anh hôn khóe môi Trì Lục: “Họ không có ý này.”
Trì Lục dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn anh: “Họ có, anh tự hiểu mà.”
Bác Diên: “…”
Ánh mắt Trì Lục sáng rực: “Đi tiễn họ đi, có lẽ vài năm tới họ cũng không quay về mà.”
Bác Diên cúi xuống nhìn Trì Lục: “Em không để ý à?”
Trì Lục suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một chút, nhưng em có thể phân biệt được những chuyện này, em không muốn sau này anh phải hối hận.”
Ngay cả khi cô không thích, cô không hề muốn Bác Diên cũng như vậy.
Cô và họ là bất đồng, nhưng Bác Diên là con trai họ.
Bác Diên nhìn cô, cảm thấy có chút không đành lòng.
“Anh sợ em không vui.”
Trì Lục cười xoa cổ anh: “Một chút thôi, cho nên sau khi anh đi tiễn họ về thì nhớ dỗ em.”
Bác Diên ngừng một chút, cổ họng trở nên đắng nghét, nhẹ giọng đồng ý: “Ừ.”.

Bình Luận (0)
Comment