Dấu Răng

Chương 8


Từ lúc hai người gặp nhau trong thang máy, ngọn lửa dần lụi tàn trong mỗi người đến nay cháy rực rỡ chẳng cách nào dập tắt được.

Cửa sổ trong phòng không đóng chặt, gió từ bên ngoài len lỏi làm cho rèm cửa lay động.
Tay Trì Lục bị giữ trên đỉnh đầu, cô dường như muốn giãy giụa nhưng cũng không thể làm gì, Bác Diên cúi đầu dừng trên cổ cô m.út mạnh để lại dấu đỏ như ẩn như hiện, tóc anh chạm nhẹ vào gò má khiến cô ngứa ngáy.

Trì Lục nâng cổ, trông vô thức cơ thể mất khống chế muốn áp sát vào người anh.

Cô nhạy cảm, bị một tay anh x.oa n.ắn càng muốn đáp lại nhiều hơn.
“Bác …”
Lời còn chưa dứt, Bác Diên chặn ở môi cô, môi Trì Lục khẽ mở, anh liền tiến quân thần tốc, câu lấy lưỡi cô triền miên không để lại chút khe hở nào.

Mỗi một cái hôn của anh còn mang theo sức mạnh và hận giờn, Trì Lục cảm nhận được hô hấp nặng nề của anh, chịu đựng nhiệt độ anh trút ra trên môi cô tất cả.

Đầu lưỡi cô hơi đau muốn đẩy anh ra, nhưng lại lưu luyến nụ hôn ngang ngược không phân biệt trái phải của anh lúc này.
Đang lúc ý lo.ạn t.ình mê, không biết là điện thoại của ai vang lên, tiếng chuông chói tai đánh tan không gian mập mờ trong phòng.

Bác Diên mặc kệ, kéo cổ áo Trì Lục hôn xuống, nhưng tiếng chuông cũng giống như hai người họ, cứ từng đợt kéo dài mãi không dứt.

“Điện thoại…” Hơi thở Trì Lục đứt quãng, lấy tay đẩy người đàn ông trước mặt: “Bác Diên…”
Bác Diên dừng động tác rũ mắt nhìn cô.

Đèn trong phòng còn chưa bật nhưng anh vẫn nhận ra cảm xúc tuôn trào trong mắt cô hiện tại.
Hai người bất động nhìn nhau, chút ý lo.ạn t.ình mê dù đã bị bọn họ cất giấu rất sâu nhưng giờ đây tuôn trào.
Rất nhiều vấn đề không thể quên, cũng không có cách nào phủ nhận, thời gian khiến mọi thứ quên lãng nhưng đối với họ mà nói sự tồi tệ ngày một thêm nặng nề.
Khi tiếng chuông vang lên lần nữa, Bác Diên chỉnh trang lại áo trên người cô, giọng bình tĩnh nói: “Nghe điện thoại đi.”
Trì Lục kinh ngạc nhìn hành động của anh, cắn đôi môi tê dại: “Sau đó thì sao?”
Bác Diên từ trên người cô đứng dậy.

Cố gắng khống chế cảm xúc trong đôi mắt, anh trầm giọng hỏi: “Chân em khỏe lại thì còn phải đi đúng không?”
Trì Lục không lên tiếng, nhưng cô đúng là sắp xếp như thế.

Ở nước ngoài cô còn khá nhiều công việc chưa hoàn thành, không thể về nước mà bỏ dở tất cả được.
Cảm nhận được sự đồng ý ngầm của cô, Bác Diên hiểu rõ.
Anh giơ tay, nhéo khuôn mặt cô nói: “Khi nào đi nói anh một tiếng.”
Anh không muốn đi tìm cô trong vô vọng ở thế giới này một lần nữa.

Trì Lục kinh ngạc nhìn anh, khóe môi khẽ run, cuối cùng không thể nói lên câu xin lỗi.


Năm đó cô một mình rời khỏi đây, lẳng lặng không cho ai hay biết.

Cô không rõ khoảng thời gian đó Bác Diên trôi qua như thế nào, cũng không dám hỏi anh.
Chuyện xảy ra năm ấy khiến lòng cô rất tức giận, không có nơi trút hết nỗi lòng.

Cô hận Bác Diên, lại càng hận chính mình.

Hận bản thân đến khi ấy vẫn còn nhớ còn yêu anh, còn hy vọng vào tương lai của hai người.

Trì Lục không tìm được đáp án, cô giống như người rơi xuống đáy biển không biết nơi đâu là bến bờ, lại chẳng có lấy một chiếc thuyền nào cứu vớt được cô.

Cả anh và cô đều bị hai chữ số phận trêu đùa không thể cứu vãn, chỉ dám để thời gian trôi nhanh, vội vã cất giấu kỷ niệm của quá khứ, nhưng không dám buông bỏ mà ôm khư khư nỗi nhớ để tổn thương chính mình.
Trì Lục không lên tiếng.

Bác Diên dùng sức nhéo cằm cô, trầm giọng nói: “Nói chuyện!”
Cô hoàn hồn, ngửa đầu nhìn anh: “Được.”
Nghe được đáp án mong muốn, Bác Diên tiếp từ rời giường, xoay người đi ra cửa.

Trì Lục nhìn bóng lưng anh một lúc lâu rồi đột nhiên nói: “Anh cho em chút thời gian.”
Bước chân Bác Diên chậm lại nhưng không quay đầu, càng không hỏi cô cần thời gian bao lâu.
“Nghỉ ngơi sớm chút.” Nói xong câu này anh biến mất khỏi phòng.

Trì Lục cầm điện thoại xem, cuộc gọi của Văn Hạo khiến cô nhíu mày, chuông điện thoại vang lên đến thứ ba mới nhấc máy: “Văn tổng.” Giọng Trì Lục trong suốt không nghe ra chút cảm xúc, bình tĩnh nói: “Hơn nửa đêm có chuyện gì không?”
Văn Hạo chau mày hỏi: “Lúc nãy bận rộn à?”
“Ừ.” Trì Lục nhìn thời gian nhắc nhở: “Bây giờ không phải thời gian làm việc.”
Ngụ ý vô cùng rõ ràng, cô không cần thiết trả lời Văn Hạo bất cứ vấn đề cá nhân nào.

Văn Hạo mím môi nhưng không thể thay đổi gì được: “Em dự định bao giờ trở về?”
Trì Lục suy nghĩ đến vấn đề công việc không thể buông bỏ, thấp giọng trả lời: “Năm ngày sau có show thời trang, em sẽ đến đúng lúc ấy.”
Văn Hạo đáp: “Anh nghe tiếp tân khách sạn nói em trả phòng rồi?”
Nghe vậy Trì Lục cười cười: “Đúng, em về Bắc Thành, còn vấn đề gì nữa không?”
Văn Hạo thấp giọng hỏi: “Bác Diên chính là người mà em không buông bỏ được sao?”
“Đúng.”
“Hai người chia tay rồi.” Văn Hạo nhắc nhở
“Vậy thì sao?” Trì Lục đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ kéo rèm ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố.


Cô nhìn lên bầu trời quen thuộc mà xa lạ, đáp: “Chỉ cần hai người nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Văn Hạo: “…”
Trì Lục mỉm cười, giọng điệu hời hợt: “Cho nên Văn tổng, đừng lãng phí thời gian trên người em.”
Cô hít một hơi thật sâu: “Đối với em, chỉ có thể là Bác Diên.”
Từ trước đến nay thế giới của Trì Lục chỉ có một người tên Bác Diên.

Quá khứ, hiện tại và tương lai đều thế.

Mặc dù chia xa nhưng cả hai đều hiểu rõ chỗ trống trong tim chỉ vừa đủ để chứa lẫn nhau thôi.
Trì Lục nói hết nỗi lòng ra, Văn Hạo lại là người thông minh ắt hẳn sẽ buông tha cho cô.

Anh ta bên kia im lặng nói: “Vậy em và anh đánh cược một phen.”
Trì Lục đáp: “Em không cược gì với anh.”
“Em đang sợ?”
“Không.” Trì Lục đẩy cửa phòng đi về phía người đàn ông kia, đột nhiên cười một tiếng: “Em không cần đem tình cảm của mình đặt lên bàn cân, hơn nữa trong chuyện này em là người thắng cuộc, có cược cũng không nghĩa lý gì.”
Cúp điện thoại, Trì Lục đáp trả lại ánh mắt của Bác Diên.

Anh không hỏi nội dung cuộc điện thoại, chỉ lặng lẽ nói: “Uống sữa đi rồi ngủ.”
Uống xong ly sữa, rồi lại rửa mặt một lần nữa, Trì Lục nằm bất động trên giường.

Cô siết chặt chăn, ngửi được mùi hương vô cùng quen thuộc.

Có thể đã ngủ chút đỉnh khi trên máy bay nên bây giờ Trì Lục không cảm thấy mệt nữa.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu toàn bộ là hình ảnh khi nãy, cô không rõ nếu như điện thoại không vang lên thì bọn họ sẽ làm đến bước nào.

Đêm nay Trì Lục mất ngủ.

Mà Bác Diên cũng không khác gì.

Hơn nửa đêm Bác Doanh gọi đến.
“Anh!” Giọng Bác Doanh kích động: “Cuối cùng anh cũng nghe điện thoại.”
Bác Diên nhìn tài liệu trên laptop, lạnh lùng hỏi: “Có việc gấp sao?”
Bác Doanh: “….

Anh biết rõ còn hỏi, Trì Tiểu Lục giờ đang ở đâu?”

Bác Diên dừng lại: “Ngủ rồi.”
Bác Doanh: “…”
Cô ấy im lặng mấy giây rồi cúp luôn điện thoại.

Bác Diên hừ một tiếng, vừa để điện thoại qua một bên thì Bác Doanh lại gọi.
“Anh đừng lừa gạt em, Trì Tiểu Lục đang ngủ mà anh còn có thời gian nhận điện thoại được à?”
Bác Diên giương mắt giải thích: “Cô ấy ngủ ở phòng cho khách.”
“Á.” Bác Doanh ngẩn người, đột nhiên nói: “Anh… không thể?”
Bác Diên nhắm mắt cảnh cáo: “Bác Doanh, em ngứa đòn đúng không?”
“Không có.” Bác Doanh cười hì hì: “Anh vẫn chưa trả lời em, hai người quay lại rồi à?”
Bác Diên không đáp.
Bác Doanh hiểu ra, suy đoán nói: “Không được đâu nha, Trì Tiểu Lục về nước mà anh còn không biết nắm bắt cơ hội?”
Bác Diên trầm mặc, giọng nói bình tĩnh: “Cô ấy còn quay về bên kia.”
“Bên kia?” Tự hỏi xong Bác Doanh mới phản ứng: “Cô ấy còn đi nước ngoài nữa sao?”
Bác Diên: “Ừ.”
Bác Doanh trố mắt, có chút không hiểu: “Lần này cô ấy quay về đây chỉ vì công việc không thể đẩy lùi được sao?”
Bác Diên không biết, cũng không hỏi cô.
Bác Doanh thở dài, thấp giọng hỏi: “Anh đừng nhụt chí, cho cô ấy chút thời gian, nhất định sẽ nghỉ thông suốt.”
Cô nhỏ giọng lầu bầu: “Dù sao lúc ấy ba mẹ cũng không đúng, cô ấy hận chúng ta cũng phải mà.”
Bác Diên không tiếp lời.

Anh là người rõ ràng hơn bất kỳ ai nguyên nhân khiến Trì Lục ra nước ngoài, nhưng vì thế, cái gai trong lòng anh càng khó để rút ra.
Bác Doanh nhận ra ông anh mình đang trầm mặc, tâm tư tương thông, chung quy là đoán được anh đang nghĩ gì.

Cô im lặng suy tính rồi đề nghị: “Nếu không để em về nước giúp anh theo đuổi Tiểu Trì Lục một lần nữa?”
Nghe cô nói, mí mắt Bác Diên không thèm mở: “Tự lo chuyện của mình trước đi.”
“Phải rồi.” Bác Doanh hừ nhẹ: “Anh trai bây giờ đâu cần em, mấy năm trước lúc hẹn hò với Trì Tiểu Lục, anh dám nói nếu không có em giúp đỡ thì hai người thuận lợi như vậy sao?”
Nói đến đây Bác Doanh cũng rất bực bội: “Lúc đó anh mượn danh nghĩa của em để dạy kèm, để em lôi kéo luôn Trì Tiểu Lục, còn mạnh miệng nói một là dạy hai cũng là dạy…”
Bác Doanh bắt đầu kể lể chuyện cũ: “Kết quả đến khi mọi chuyện bại lộ thì đem em ra làm bình phong để yêu đương vụng trộm.”
Lúc vô tình nhìn thấy hai người đang thân mật với nhau, Bác Doanh còn tưởng mình bị ảo giác.

Nghĩ đến chuyện trước kia cô cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, ai có ngờ người anh trai không biết chút gì về nhân tình của cô lại thua dưới tay một Trì Tiểu Lục vừa mới trưởng thành, thậm chí vứt hết mặt mũi hết lần này tới lần khác chủ động hẹn cô ấy đi chơi.

Mỗi lần hai người hẹn hò đều kêu Bác Doanh hẹn Trì Lục ra ngoài trước, sau đó anh cướp người từ tay em gái, để Bác Doanh tự lang thang dạo phố một mình.

Bây giờ nhớ lại cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Bác Diên nheo mắt, giọng lạnh nhạt: “Em thù dai vậy à.”
Bác Doanh vội phản bác: “Không có không có không có, em gái đây cam tâm tình nguyện.”
Cô nhanh chóng nói: “Anh, một thời gian nữa em cũng sắp xếp để trở về.”
“Ừ.”
“Nhưng em không muốn về nhà.”
Bác Diên giật mình, im lặng một lúc lâu rồi đáp: “Anh kêu trợ lý sắp xếp chỗ cho em nghỉ ngơi.”
Cúp điện thoại, Bác Diên thẫn thờ ngồi trước laptop hồi lâu.


Anh liếc qua weibo, tin tức Trì Lục trở về tham dự show thời trang vẫn còn đây, trước mắt là tin tức cập nhật tình hình của Trì Lục, cũng đăng kèm vài bức ảnh chụp cô tối nay.
Bác Diên nhìn chằm chằm hình cô trên weibo hồi lâu, lặng lẽ bấm “Lưu ảnh”

Hôm sau tỉnh lại là đã 11 giờ.

Trong phòng yên tĩnh, Trì Lục rửa mặt rồi ra ngoài, trên bàn ăn thấy được tờ giấy ghi chú của Bác Diên để lại.

Cô nhìn sang bàn thức ăn sáng đã nguội lạnh bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống.

Khẩu vị cô vốn không tốt, ăn hai miếng thì buông nĩa.
Trì Lục đang định gọi cho Bác Diên thì điện thoại vang lên, là Quý Thanh Ảnh gọi trước.

Ánh mắt lộ ra chút vui vẻ, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Alo.”
Quý Thanh Ảnh nghe được giọng cô nhẹ nhàng, cười nói: “Tâm tình tốt ha.”
“Tàm tạm.” Trì Lục nhìn ra mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, híp mắt nói: “Hôm nay cậu bận gì sao?”
Quý Thanh Ảnh: “Có bận đến mấy cũng cố gắng quan tâm đến người bệnh chút.”
“…”.

Trì Lục im lặng: “Tớ nào phải bệnh nhân.”
“Cũng tương tự vậy.” Quý Thanh Ảnh trả lời không chút câu nệ: “Chân thế nào, có thể đi được không?”
Trì Lục đáp: “Dĩ nhiên là có thể, cậu đến đây đi, tớ muốn ra ngoài một chút.”
Quý Thanh Ảnh cười nói: “Đang chuẩn bị đây, cậu chuẩn bị trước đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
“Được.”
Nửa giờ sau, Quý Thanh Ảnh xuất hiện trước cửa.

Hai người đã lâu không gặp, giờ gặp lại bèn nhìn nhau cười, Quý Thanh Ảnh liếc xéo cô rồi vươn tay ôm lấy đối phương.
“Cuối cùng cũng về rồi.”
Trì Lục cười: “Còn đẹp hơn trước nha.”
Quý Thanh Ảnh hừ nhẹ: “Đương nhiên, so với cậu thì tớ đẹp hơn chút xíu.”
Trì Lục liếc xéo: “À ha.”
Hai người nói xong thì phì cười.

Cho dù đã lâu không gặp mặt nhưng giữa hai cô gái ít khi tồn tài cảm giác xa lạ, cho dù là có thì sau khi gặp nhau nhanh chóng khôi phục lại như trước.
Quý Thanh Ảnh quét mắt quan sát Trì Lục từ trên xuống dưới, nhìn vào trong phòng một chút: “Lần đầu tiên tớ đến nhà thầy Bác đấy.”
Trì Lục nghiêng người: “Vậy tớ chờ cậu đi tham quan một chút nhé?”
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười: “Gì thế hả?” Cô xúc động nói: “Ai ngờ người được giới truyền thông gọi là ‘kẻ khiến vô số phụ nữ mê mệt’ thầy Bác đây lại cố chấp không buông mối tình suốt ngần ấy năm?
Trì Lục: “…”
Cô không thèm quan tâm đến lời chế giễu của Quý Thanh Ảnh, thúc giục: “Đi, đói sắp chết rồi.”
Nghe vậy Quý Thanh Ảnh trừng mắt nhìn cô, ranh mãnh nói: “Không được rồi, bác Thầy không thể cho cậu ăn no sao?”
Trì Lục: “…”.

Bình Luận (0)
Comment