Chương 5
Xe đã chờ sẵn dưới tầng, Phong Nhã Tụng mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ.
Bà Phong đánh tay lái, quay đầu xe đi ra ngoài. Xe ra khỏi khu chung cư, đi vào đường lớn, Phong Nhã Tụng nghiêng đầu hỏi: “Mình đi đâu ăn thế ạ?”
Bà Phong đáp: “Chúng ta ăn lẩu bò trong trung tâm thương mại mới khai trương, nghe nói là thuộc chuỗi nhà hàng của Triều Châu.”
Phong Nhã Tụng hỏi: “Lẩu thường hả mẹ?”
Bà Phong nói: “Dĩ nhiên, cô Lý của con không ăn được cay.”
Phong Nhã Tụng quay đầu nhìn bầu trời sẩm tối ngoài cửa sổ: “Lẩu mà không cay thì chán lắm ạ.”
Bà Phong bảo: “Con ăn cay vừa thôi, đi học về nhà phải tăng cường ăn đồ thanh đạm vào.” Bà nhìn liếc sang khuôn mặt trắng nõn của Phong Nhã Tụng: “Con đừng thấy da mặt đang đẹp mà chủ quan, đợi đến khi tích độc trong người rồi mầm xuân nó mọc lên đấy.”
Phong Nhã Tụng nhún vui: “Mẹ đừng làm con sợ mà.”
Ánh đèn ngoài cửa sổ sáng choang, đường chật ních, xe chậm rãi nhích lên từng chút một, một chiếc SUV màu trắng đã đi song song với họ rất lâu. Phong Nhã Tụng nhìn chốc lát rồi đột nhiên hỏi: “Có phải SUV chống va chạm rất tốt không mẹ?”
Bà Phong trả lời: “Chắc thế, loại xe này có sàn rất cao.”
“Khi xe khác và SUV va chạm vào nhau thì SUV sẽ bị nhẹ hơn mẹ nhỉ.”
“Xe có bền chắc đến đâu cũng không phải dùng để đâm.” Bà Phong quay sang liếc cô một cái: “Sao tự dưng con lại quan tâm tới viếc đâm xe thế, luôn tuân thủ luật giao thông là đúng đắn nhất.”
Phong Nhã Tụng mỉm cười trả lời cho có lệ: “Con chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.”
Phong Nhã Tụng phóng tầm mắt nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, suy nghĩ tiếp tục bay xa.
Càng tới gần trung tâm thương mại thì dòng xe càng đông, hai người phải chờ hai đợt đèn đỏ mới rẽ được, sau lại chờ rất lâu mới tiến được vào hầm gửi xe.
Bà Phong thở phào, xuống xe khóa cửa, dẫn Phong Nhã Tụng ra thẳng thang máy.
Hai người đồng nghiệp khác đã đến nhà hàng trước, mọi người nhiệt tình chào hỏi với Phong Nhã Tụng. Cô Triệu đã lâu không gặp cứ cười tủm tỉm nhìn cô: “Con bé này lớn phết rồi đấy nhỉ. Hồi xưa học tiểu học đã trắng, bây giờ vẫn trắng trẻo sạch sẽ như vậy, sắp trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.”
Cô Triệu ôm lấy bả vai cô: “Chậc, nhưng mà gầy quá.”
Phong Nhã Tụng ngượng ngùng mỉm cười.
Cô Lý nói: “Bọn trẻ bây giờ chẳng quan tâm đâu, tụi nhỏ cảm thấy càng gầy càng đẹp, có da có thịt một tí đã đòi giảm béo rồi.”
Cô Triệu tiếp lời: “Gầy quá lại thành thiếu dinh dưỡng, không tốt cho não bộ. Có phải cháu đang học cấp ba không?”
Bà Phong đáp thay cô: “Năm nay cháu nó khai giảng vào lớp 12 rồi.”
Cô Triệu “Trời” một tiếng: “Năm quan trọng nhất đây mà, cháu phải ăn nhiều vào còn bồi bổ sức khỏe.” Cô Triệu cất bước vào phòng: “Đi, đi vào ngồi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hai đứa con của đồng nghiệp đã ngồi trong phòng, cả hai đều là con trai, một đứa học tiểu học, một đứa mới lên cấp hai. Phong Nhã Tụng chẳng có chủ đề gì để nói chuyện với 2 đứa trẻ, đành phải im lặng ngồi nghe người lớn buôn dưa.
May sao nhà hàng bưng thức ăn lên rất nhanh, những đĩa thịt bò mới thái nhanh chóng được bày ra bàn.
Phục vụ đứng bên cạnh cầm muôi lớn nhúng thịt bò, mấy chục giây sau đã có thể ăn. Phong Nhã Tụng gắp một miếng chấm vào sốt sa tế rồi cuộn tròn lại, sau đó bỏ vào miệng.
Mấy đĩa thịt nhúng nóng hổi đều vào bụng, củ cải và ngô hầm trước đó cũng đã chín. Phong Nhã Tụng ngồi gặm ngô, nhìn hai cậu nhóc kia chụm đầu vào nhau chơi điện thoại.
Cô Triệu nhíu mày oán trách: “Ngày nào cũng cắm mặt vào điện thoại chơi game, đến bữa ăn rồi mà chẳng chịu ăn uống cho nên hồn.”
Cô Lý quay sang nói với bọn nhỏ: “Hai đứa nhìn chị kìa, chị có chơi điện thoại đâu, năm nay chị học lớp 12 rồi, thành tích trong lớp luôn nổi bật. Hai đứa phải học hỏi chị nhiều vào.”
Cô Triệu quay sang nói với bà Phong: “Haiz, sinh con gái vẫn tốt hơn, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời. Con trai mình khó quản lý lắm.”
Bà Phong tự hào nhìn liếc qua Phong Nhã Tụng: “Thành tích của con bé cũng không nổi bật lắm đâu, còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Nhưng quả thực là nó không nghiện chơi điện thoại, từ lúc nó còn bé mình đã không phải quản lý nữa rồi.”
Cô Triệu tấm tắc khen: “Được thế này là hiếm lắm đấy, thời buổi này có đứa trẻ nào rời được điện thoại đâu.”
Phong Nhã Tụng mỉm cười, cúi đầu múc canh bò hầm trong bát lên húp hai ngụm.
Rau củ và thịt đã vơi đi được một nửa, Phong Nhã Tụng gắp mấy cọng rau lên ăn, cảm giác mình đã no căng. Cô uống nốt bát canh, nhìn bà Phong và đồng nghiệp còn mải trò chuyện vui vẻ, đợi thêm một lát rồi nói nhỏ: “Con ăn no rồi, con về học trước nhé.”
Bà Phong bảo với cô: “Đợi lát nữa mẹ đưa con về.”
Phong Nhã Tụng nói: “Không cần đâu ạ, mẹ với các cô cứ từ từ ăn đi, con tự ngồi xe về là được.”
Cô Triệu hỏi thăm: “Con bé phải về nhà học hả?”
Bà Phong đáp: “Ừ, bài tập hằng ngày của nó nặng lắm.”
Cô Triệu nói: “Vậy thì cậu mau đưa con về đi, hôm nào rảnh chúng mình lại hẹn nhau đi hát.”
Bà Phong lại hỏi Phong Nhã Tụng: “Con biết trạm xe buýt ở đây chứ?”
Phong Nhã Tụng trả lời: “Trạm xe ở ngay dưới tầng ạ, ban nãy con đã nhìn thấy rồi.”
Bà Phong gật đầu rồi quay sang nói với cô Triệu: “Con bé tự ngồi xe về được, chẳng mấy khi chúng ta được tụ tập với nhau.”
Cô Triệu khuyên: “Thôi, cậu lái xe đưa con về đi.”
Bà Phong cười: “Không cần đâu, con bé đã lớn rồi.”
Phong Nhã Tụng đứng dậy, chào hai người đồng nghiệp.
Trước khi cô rời khỏi phòng còn nghe thấy tiếng cô Triệu tấm tắc khen ngợi: “Cậu dạy con tốt thật đấy… Con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao.”
Phong Nhã Tụng rời khỏi trung tâm thương mại, tiếng nhạc nhẹ bên tai biến mất, thay vào đó là tiếng chợ đêm ồn ào.
Trời đã tối đen, bấy giờ mới là lúc khu thương mại náo nhiệt nhất. Phong Nhã Tụng đi xuyên qua đám đông tới trạm xe buýt bên đường, chờ không lâu thì xe buýt tới.
Phong Nhã Tụng lên xe rồi tìm chỗ ngồi xuống, quay đầu lại nhìn người bán bóng bay đứng trước khu trung tâm thương mại, cả chùm bóng bay rực rỡ sắc màu lơ lủng trên không trung. Cô quay đầu lại, trông thấy rất nhiều đỉnh đầu của người lạ qua lưng ghế.
Xe buýt lắc lư, có người mệt mỏi gục đầu sang một bên.
Phong Nhã Tụng khẽ mím môi, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng của mình trước thế giới này đã thay đổi. Dường như trong lòng cô đã được lấp đầy một góc, nhưng đồng thời lại càng cô độc.
Xe buýt dừng lại tại trạm bên cổng khu chung cư, Phong Nhã Tụng xuống xe đi bộ về nhà. Cây cối trong khu đã già, tán cây phủ kín đỉnh đầu, ánh đèn đường tù mù như thể sưởi ấm bầu không khí buổi tối.
Dường như dưới vẻ bình thường của thế giới này đang có thứ gì đó trào dâng.
Phong Nhã Tụng mở cửa, thay dép, lập tức vào phòng ngủ cầm điện thoại lên xem.
Không có tin nhắn WeChat của anh.
Đó là lẽ dĩ nhiên, bây giờ mới là 8 giờ tối, anh sẽ không chủ động làm phiền cô.
Phòng ngủ không bật đèn, Phong Nhã Tụng ôm điện thoại ngồi trên sàn gỗ. Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt, đoạn chat với anh đã bị tin nhắn của mấy nhóm đẩy xuống, Phong Nhã Tụng mở khung chat với anh nhìn một phút, cuối cùng kìm lòng không đậu gõ chữ.