Đau Thương Của Hắn Chữa Lành Bởi Em

Chương 18


Lục Y Y bình thản vắt chân, cô nhàn nhạt xem vết mực dính trên tay mình, dường như không hề quan tâm đ ến người kia đang ngồi đó khóc lóc.

Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, tuy vậy cô cũng không bận tâm cho lắm, từ khi trở lên mạnh mẽ hơn Lục Y Y dường như cũng chẳng còn quan tâm người khác nói gì về mình nữa.

“Cậu không cần khóc lóc thế đâu, tôi cũng đâu vu oan cho cậu”
Giọng nói nhẹ như gió của Lục Y Y thổi qua, là một cơn gió rất lạnh.

Cô gái đó nhìn mọi người xung quanh với dáng vẻ yếu đuối, nước mắt trên mặt đã khô thành vệt từ khi nào.

“Mình thật sự không có gian lận.

.


Lục Y Y mỉa mai nhìn xuống.


“Vậy mình đương nhiên cũng sẽ không gian lận”
Lời nói này trực tiếp đánh vào trọng tâm.

Hàm ý của cô chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Lục Y Y không phải thủ khoa trường hay học bá gì, thế nhưng học lực của cô luôn thuộc top một của lớp, có từng kì còn vào được top hai mươi của trường, và đương nhiên học lực của cô bạn kia thì lại chẳng phải dạng khá khẩm cho lắm, cô biết điều đó vì cô từng thấy qua khuôn mặt ấy trên danh sách học sinh top học lực kém của lớp bên cạnh.

Cô ta không gian lận, thì học lực của cô phải gian lận sao?
“Tôi không nhớ tôi và cậu lại thân thiết đến mức cậu lại liều mình chép tài liệu giúp tôi như vậy đâu”
Lục Y Y chán nản đứng lên, trước khi đi không quên nói.

“Dù gì thì căn phòng này cũng được trang bị đầy đủ camera, sao chúng ta phải ở đây tranh cãi nhỉ?”
Thấy vẻ mặt người bạn đã vu oan mìn không mấy sợ sệt, Lục Y Y cũng đoán được rằng kẻ đứng sau đã cam kết với cô ta rằng camera sẽ không hoạt động, đáng tiếc.

“Cậu nên biết, toàn bộ mạng lưới camera ở ngôi trường này không bao giờ được phép ngừng hoạt động quá ba phút”
Bây giờ mới chính là dáng vẻ mà cô mong muốn nhìn thấy nhất, dáng vẻ sợ sệt, hoang mang của kẻ địch, thiết nghĩ chắc họ cũng như cô ngày ấy, thích thú và hào hứng khi nhìn thấy điệu bộ ngu ngốc lương thiện của Lục Y Y khi xưa.

Cô vốn nhận ra khoá huấn luyện đó đã tác động mạnh đến hệ thống tư duy của bản thân mình, thế nhưng cô lại không nghĩ bản thân có thể phản kháng được như vậy.

Rốt cuộc thay đổi là tốt hay xấu, khi mà mấy ngày nay cô luôn phải vật lộn giữa những suy nghĩ của chính mình…
Một Lục Y Y khuôn phép hiền từ và mỏng manh, hay một Lục Y Y gai góc và tuỳ tiện?
Bước thêm vài bước thì thấy Tiền Hạ với khuôn mặt lo lắng đang đứng ở đằng xa, Lục Y Y mỉm cười đi đến, thấy cô Tiền Hạ cũng vội vàng chạy về phía này.

“Cậu không sao chứ? Bọn họ có làm gì cậu không?”
Cô mỉm cười lắc đầu, có chút vui vẻ.

“Lục Y Y mình thì có chuyện gì được chứ”
Dáng vẻ hếch mũi tự hào của cô khiến Tiền Hạ vướng mắt, liền gõ vào đầu cô một cái.

“Sao hả, không làm Lục Y Y lương thiện hiền lành nữa sao?”
Những hòn sỏi trắng rải khắp con đường như phát sáng, cô nghịch ngợm đá nhẹ vài viên, hai người dắt tay nhau vừa đi vừa trò chuyện.


“Lương thiện thì được cái quái gì đâu, đáng lí ra mình nên biết sinh ra từ hào môn thì không được quá hiền lành và ngốc ngếch”
Tiền Hạ quay sang nhìn cô một hồi, trên mặt không có vẻ gì là an tâm, cô khẽ nhấc chiếc balo nặng cả tấn của Lục Y Y ra.

“Mình tự đeo được mà”
Thấy Lục Y Y giữ lại balo Tiền Hạ giận dỗi.

“Cậu mạnh mẽ quá nên không cần Tiền Hạ này nữa rồi”
Y Y mỉm cười nũng nịu, cô ôm người bạn thân của mình mà giải thích.

Cô cần tất cả mọi người, cần ba, dì, mẹ,cần Sở Tử Phong, cần bạn bè, nhưng cô không muốn phụ thuộc vào ai nữa cả.

Lục Y Y đã nghĩ rằng sẽ có một ngày hoặc chỉ một giây phút nào đó, cô sẽ chỉ có một mình, khi ấy cô sẽ phải tự đứng lên, tự bước đi, tự ép mình mạnh mẽ, vậy chi bằng mạnh mẽ từ bây giờ, độc lập ngay tại chính ngày tháng năm này, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
“À đúng rồi, sắp tới là bữa tiệc trưởng thành tốt nghiệp cao trung, cậu đã tìm được bạn nhảy chưa?”
Lục Y Y còn khá bất ngờ, chưa kịp suy nghĩ trả lời ra sao thì phía trước đã có một bóng người.

“Chào Lục tiểu thư, biết là thế này có hơi đường đột, nhưng tôi có thể mời em làm bạn nhảy trong bữa tiệc lần này được chứ?
Cô cau mày nhìn người trước mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó mắt cô liền loé lên tia bất ngờ.

“Đàn anh đã về nước rồi sao?”
Người đàn ông tên Giang Lạc mỉm cười hoà nhã, trên tay còn có một bó hoa thơm ngát.


Anh còn định đặt vào vòng tay cô đoá hoa trên tay mình thì Tiền Hạ đã vội ngăn lại.

“Y Y nhà chúng tôi dị ứng với hoa hồng!”
Nhìn vẻ bối rối trên mặt Giang Lạc Lục Y Y có chút buồn cười, cô xoa lưng Tiền Hạ rồi lịch sự.

“Về lời mời lúc nãy em sẽ suy nghĩ kĩ ạ, còn bạn thân em cũng chỉ vì muốn tốt cho em nên mong tiền bối thông cảm”
Nói đoạn cô liền dắt tay Tiền Hạ đi, cô bạn trước đó vẫn trêu đùa vui vẻ giờ đã hậm hực đi trước, để Lục Y Y vất vả chạy với theo sau.

“Tên đó có gì tốt đẹp mà cậu lịch sự với hắn ta như vậy?”
Lục Y Y mỉm cười bất lực, cái thói chiếm hữu này cũng mãnh liệt quá đi, cô nhõng nhẽo đưa balo cho Tiền Hạ
“Dù gì người ta cũng sẽ là tiền bối khi mình vào đại học, phải lịch sự chút chứ”
Sau một hồi nịnh nọt cuối cùng Tiền Hạ cũng nguôi giận, còn Lục Y Y chỉ biết cười trừ với cái thói này của cô bạn, cô thì dị ứng hoa hồng làm sao được chứ? Cô còn ép một người ghét hoa như Sở Tử Phong trồng hoa khắp dinh thự kia kìa.



Bình Luận (0)
Comment