Đau Thương Hóa Yêu Thương

Chương 26


“Nếu là yêu nhau vậy thì hãy cùng nhau điên cuồng đi vì yêu đi” Người đàn ông không trả lời, mà vội hỏi lại anh chàng kia.

“Trịnh Tú, cậu nhìn thấy chứ? Cô ấy chảy rất nhiều máu, thật sự rất nhiều, cô ấy không sao thật chứ?”
Trịnh Tú nhìn hắn, đây có lẽ là lần đầu tiên anh thấy hắn như vậy.

Thấy hắn bất lực không thể làm được gì vì một chuyện nào đó, và một người nào đó.

“Tam Gia, Thâm Tiểu Thư sẽ không sao, thật đó.

Ngài đang bị thương, chúng ta đi về được không?” “Tôi từng hứa, sẽ không liên lụy tới cô ấy, tôi từng hứa dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không kéo cô ấy vào chuyện này.

Nhưng nhìn xem, cô ấy đã vì tôi mà bị thương, còn có thể nguy hiểm tới tính mạng nữa đó.

Là tại tôi, Trịnh Tú cô ấy là
người tốt!”.

Tần Thư Hàn muốn đi về trước nhưng lại bị Hàn Tam chặt lại.

“Tam Gia, ngài đừng như vậy, dù ngài có đứng ở đây tự trách mình thì cũng không thể cứu được người.

Người có thể cứu được cô ấy chính là bác sĩ, ngài đi về cùng với tôi được không? Trời đang mưa rất to, vết thương của ngài sẽ bị ảnh hưởng đó”.

Trịnh Tú kéo người của Tần Thư Hàn lại và nói.

Tần Thư Hàn đẩy tay anh ra, nhưng vừa đi được hai hắn đã lùi người lại, sau đó ngất đi và không biết gì.

Trịnh Tú vội đỡ hắn, anh ngước nhìn lên trên như đang nhìn thứ gì đó ở phía xa.

Sau đó đỡ Tần Thư Hàn vào trong xe.

Phía trên bệnh viện, Hàn Tam đang đứng ở đó.


Cậu ta nhìn về phía phòng bệnh của Thâm Tình không rời mắt, mặc dù mới quen biết Thâm Tình, nhưng cậu ta có cảm giác Thâm Tình như người thân của mình vậy.

Cô mặc dù nóng tính hay mắng, nhưng lại rất thương cậu ta giống như một người thân thật sự vậy.

Hàn Tam là một người sống tình cảm, nên khi anh cho mình sự yêu thương thì anh cũng sẽ cho lại họ.

Hàn Tam hết đứng rồi ngồi, lúc này điện thoại “tinh” lên một tiếng, là tiếng của tin nhắn tới.

Hàn Tam mở ra xem, sau khi xem đoạn tin nhắn tới liền xoá đi và cất
vào túi quần.

Lúc này đèn phòng phẫu thuật tắt đi, sau đó Khương Gia Tuấn bước ra.

Anh tháo khẩu trang xuống, Hàn Tam vội chạy tới.

“Bác sĩ Khương, chị Thâm Tình không sao chứ? Chị ấy có để lại di chứng hay là vấn đề gì không ạ!”
Khương Gia Tuấn nhìn Hàn Tam.

“Sao cậu còn chưa về hả? Mau về nhà đi, mai còn phải đi làm”
Hàn Tam lắc đầu.

“Không, em muốn ở lại với chị ấy, dù sao về nhà cũng không làm gì, anh cho em ở lại đi”.

Khương Gia Tuấn không nói gì nữa.

“Vậy cậu mua một chút đồ giúp tôi, Tiểu Tình có thể sẽ ở lại bệnh viện một thời gian dài”.

“Vâng, em sẽ đi ngay” Nói xong Hàn Tam vội quay người đi, nhưng mới đi được hai bước đã vội quay lại.

“Phải mua những gì vậy bác sĩ Khương?
Khương Gia Tuấn không thể không cười khi nhìn thấy gương mặt của Hàn Tam lúc này.

“Đây, đây là những thứ tôi muốn cậu mua” Khương Gia Tuấn đưa cho Hàn Tam
một tờ giấy.

Hàn Tam nhận lấy cười nói: “Bác sĩ Khương yên tâm, em sẽ mua những món đồ này giúp anh.

Em đi trước nhé, mà chị Thâm Tình không sao chứ anh?” Khương Gia Tuấn lắc đầu.

“Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn phải theo
dõi.”
Hàn Tam gật đầu cười, sau đó quay người bỏ đi.

Khương Gia Tuấn nhìn bóng lưng của Hàn Tam, môi mím thành một đường thẳng.

Sau đó quay người đi vào trong phòng.

Bên ngoài trời vẫn mưa, dự báo thời tiết nói rằng lần mưa này sẽ kéo dài rất
lâu...!
Một tháng sau.

Thâm Tình trở lại bình thường, cô ở nhà và nằm viện vừa tròn một tháng.

Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc mà hết một tháng.


Vết thương ở cổ của cô không còn đau nữa, chân cũng có thể đi lại bình thường rồi.

Nhưng Khương Gia
Tuấn và tên Hàn Tam kia không cho cô xuống giường dù chỉ một chút.

Thâm Tình suy nghĩ rất lâu, nếu cô không biết làm nũng một chút, dịu dàng một chút hai người họ sẽ không cho cô đi làm, nếu không cho đi làm cô sẽ phát điện lên mất.

Lại còn chú Khương nữa, chú ấy dám sát cô rất kỹ, chú ấy lúc nào cũng nói: “Con không thể đi làm, vì chân chưa thể đi lại được.”
Những lúc như vậy cô đều ôm mặt mà không thể nói được câu nào.

Cuối cùng một tháng đã trôi qua, nhất định, hôm nay cô phải được họ đồng ý để cô đi làm.

Bỗng bên ngoài có một tiếng động vang lên, Thâm Tình mở cửa bước ra.

Cô nhìn thấy Hàn Tam đang loay hoay trong bếp rất bận bịu.

Vậy tiếng động vừa rồi là của ai tạo lên chứ.

Đang muốn xoay người liền thấy Khương Gia Tuấn đứng ngay phía sau, anh đang nhìn cô với gương mặt ngại ngùng.

“Chào em Tiểu Tình!” Thâm Tình không khỏi bật cười khi nhìn thấy gương mặt của anh lúc này.

“Gia Tuấn, anh làm gì vậy chứ? Sao mặt bẩn hết vậy?” “Anh làm cái này cho em!” Khương Gia Tuấn dơ thứ đang trong tay của mình lên.

“Anh làm sao? Thật hả!” “Đúng vậy anh làm cho em đó, em thử xem!” Thâm Tình nhìn anh.

Sau đó nhận lấy, và bỏ vào miệng.

“Đúng là rất ngoan, em cảm ơn!”
Khương Gia Tuấn nhìn cô cười, từ sau tai nạn lần trước Thâm Tình đã hoàn toàn thay đổi, cô không còn ngang ngược, không còn đối đầu với anh nữa.

Thay vào đó là nhẹ nhàng hơn, nói chuyện cũng dễ nghe hơn.

Khương Gia Tuấn thích cô của bây giờ.

“Vậy thì ăn nhiều vào nhé! Anh đi làm, tối sẽ quay lại với em được không?” “Không cần đầu, anh có nhiều công việc mà, cứ làm việc của anh đi, em không sao đâu.

Đúng rồi, mai em muốn đi làm” “Em muốn đi làm? Tại sao chứ? Bệnh của em còn chưa khỏi đâu.

Không được, anh không cho phép!” Thâm Tình trả lại đĩa thức ăn cho anh, cô hừ lạnh.


“Này, không chơi với anh nữa,
nếu không cho em đi làm thì anh cũng đừng tới đây nữa, còn mấy món này từ nay về sau đừng làm nữa, em sẽ không ăn đâu”.

Thâm Tình nói xong liền muốn quay người bỏ đi, nhưng bị Khương Gia Tuấn ngăn lại.

Anh không còn nói được gì ngoài đồng ý để cô đi làm trở lại.

“Được, được, nghe theo em còn không được hay sao? Em có thể đi làm, nhưng anh không cho phép em làm những chuyện nặng nhọc, chỉ được khám cho bệnh nhân mà thôi.”
Thấm Tình cười híp mắt lại.

“Được, em hứa với anh.

Anh đi làm đi, muộn rồi đó!” Khương Gia Tuấn cười gật đầu, anh bỗng nhiên kéo Thâm Tình về phía mình, muốn cúi xuống hôn cô nhưng lại bị cô ngăn lại.

Khương Gia Tuấn nhìn gương mặt đang nghiêng sang một bên của Thâm Tình thì không khỏi buồn cười.

Là anh quá tham lam, anh muốn trong vòng một tháng Thâm Tình có thể yêu anh.

“Xin lỗi!”
Thâm Tình nhìn anh.

“Không sao, Gia Tuấn, em chỉ muốn chúng ta là bạn, là bạn giống như thời đại học vậy, anh có thể giúp em mà không suy nghĩ, và em cũng vậy.

Chúng ta đừng đặt nặng vấn đề tình cảm rằng anh đối tốt với em là em phải yêu anh, và ngược lại có được không ạ!?”
Khương Gia Tuấn cười bên ngoài, nhưng trong lòng anh lúc này giống như bị ai đó hung hăng đánh trúng vậy, thật sự rất đau.

“Được, vậy chúng ta cho nhau thời gian, anh sẽ không ép em phải yêu anh, anh sẽ không ép em phải làm cái này làm cái kia.

Chúng ta cứ giống như lúc này được không? Làm bạn của nhau thật là tốt?” “Được chứ, nếu anh không ngại làm bạn với em thì em cũng như vậy!” Thâm Tình cười trả lời, mắt cô nhìn về phía trước..

Bình Luận (0)
Comment