Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 39

Do không rõ tửu lượng của Nghiêm Ngạn Khoát ra sao, Biên Tích vẫn quyết định không chấp nhặt với “ma men”, ngoan ngoãn gọi xe đến nhà hàng.

Lúc y đến, Nghiêm Ngạn Khoát đã đứng ở cổng, đang trò chuyện tay bắt mặt mừng với bạn bè cũ, chẳng hề có dấu hiệu nào của người say.

Biên Tích sợ anh không thấy, bèn nhờ tài xế bật đèn khẩn cấp, rồi nhắn tin cho Nghiêm Ngạn Khoát: [Em đến rồi.]

Nghiêm Ngạn Khoát khựng lại, giơ tay xem điện thoại rồi nói với những người khác: “Có người đang đợi tôi, tôi xin phép đi trước.”

Mọi người rối rít gật đầu, dặn anh đi đường cẩn thận, vài người hiếu kỳ hơn thì hỏi với theo ai đang đợi đấy.

Nghiêm Ngạn Khoát chỉ về phía chiếc xe cách đó không xa, đáp “bạn”.

Biên Tích không nghe rõ họ nói gì, thấy Nghiêm Ngạn Khoát chỉ về phía mình, ngỡ có chuyện gì cần trao đổi, bèn hạ kính xe xuống, ra dấu “gọi điện thoại” với anh, ý muốn nói mình ở xa không nghe thấy.

Nghiêm Ngạn Khoát xua tay, ý bảo mình sẽ qua ngay.

Biên Tích yên tâm mỉm cười, vừa định kéo kính xe lên, chợt thấy một người đứng bên cạnh – vận bộ vest trắng, gương mặt trầm tĩnh, đang nhìn vào trong xe – Biên Tích nhận ra, đó là Lâm Vũ mà y đã gặp lần trước.

“Chào thầy Lâm.” Biên Tích đứng gần hơn, bèn gật đầu chào anh ta.

Lâm Vũ hiển nhiên cũng nghe thấy, cũng gật đầu đáp lễ: “Chào cậu Biên, lại gặp nhau rồi.”

Biên Tích cười vẫy tay với anh ta, hai người không có thêm bất kỳ trao đổi nào khác. Biên Tích trở lại ghế dựa, nhích người sang trái một chút, lặng lẽ đợi Nghiêm Ngạn Khoát lên xe.

Chừng một phút sau, cửa xe bên phải mở ra. Nghiêm Ngạn Khoát vận đồ đen, càng làm nổi bật chiếc ghim cài tinh xảo trên ve áo.

“Anh đeo nó đẹp thật đấy, sao mà cái mặt này lại ưa nhìn thế này?” Biên Tích chỉ vào cổ áo anh, thật lòng khen ngợi.

Nghiêm Ngạn Khoát khẽ nghiêng đầu, đường viền hàm dưới được ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu rọi trông thật cương nghị: “Là do em khéo chọn quà thôi.”

Biên Tích được khen rất lấy làm vui, cười đến cong cả mày mắt, đọc cho tài xế một địa chỉ, rồi quay sang hỏi Nghiêm Ngạn Khoát: “Hôm nay anh uống nhiều lắm à?”

Nghiêm Ngạn Khoát đầu tiên lắc đầu, sau đó lại day day thái dương: “Chỉ ba ly thôi, giờ hơi đau đầu.”

Biên Tích chưa từng uống rượu nặng với Nghiêm Ngạn Khoát nên cũng không biết chừng đó là nhiều hay ít, nghĩ bụng Nghiêm Ngạn Khoát đã chủ động gọi điện cầu cứu thì chắc là say rồi. Y mượn tài xế một chiếc gối dựa, đặt sau lưng Nghiêm Ngạn Khoát: “Anh dựa vào ngủ một lát đi, đến nhà em gọi.”

“Được.” Nghiêm Ngạn Khoát nói xong liền nhắm mắt, chẳng hề khách sáo mà ngủ thiếp đi.

Tài xế bảo Biên Tích nhập thẳng địa chỉ trên điện thoại, y làm theo rất quen tay. Xe chạy theo bản đồ được vài phút thì gặp đèn đỏ, Biên Tích bèn nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt bên trái của Nghiêm Ngạn Khoát.

Người đàn ông có đường viền hàm dưới rõ nét, yết hầu nhô cao, mí mắt đang khẽ rung động.

Biên Tích nhìn đến thất thần, bèn ghé lại gần hơn, đúng lúc này Nghiêm Ngạn Khoát đột nhiên lên tiếng: “Chưa ngủ.”

Biên Tích giật nảy mình, vội rụt mặt lại, vờ như không có chuyện gì: “Vừa hay, sắp đến nhà anh rồi.”

“Biên Tích.” Nghiêm Ngạn Khoát mở mắt, nhìn người đang cố tỏ ra bình tĩnh với vẻ dò xét, rồi đột nhiên nói: “Vừa rồi anh có gặp Lâm Vũ.”

Biên Tích ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy quả thực có một chuyện cần cho Nghiêm Ngạn Khoát biết: “Em cũng thấy rồi, còn chào anh ấy một tiếng.”

“Ừ, lần này là họp mặt cựu sinh viên. Nhưng anh ta không cùng thầy hướng dẫn với anh nên anh cứ ngỡ anh ta sẽ không đến.” Nghiêm Ngạn Khoát giải thích.

Biên Tích lắc đầu: “Không sao, em biết anh là người thế nào, anh không cần phải nói với em những chuyện này.”

“Ồ? Anh là người thế nào.” Nghiêm Ngạn Khoát tỏ ra hứng thú.

Biên Tích đắn đo suy nghĩ, rồi khẳng định: “Là kiểu người không dây dưa lằng nhằng.”

Nghiêm Ngạn Khoát bị y chọc cười, nghỉ một lát, nén cười rồi đột nhiên hỏi: “Còn em thì sao, đối với bạn trai cũ cũng giữ thái độ như này à?”

Bấy giờ tài xế đang định bắt chuyện, nghe thấy câu đó liền ngạc nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, cuối cùng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im bặt.

Biên Tích bị hỏi bất ngờ, cười khổ: “Luật sư Nghiêm cũng tò mò chuyện người khác gớm nhỉ?”

Nghiêm Ngạn Khoát đáp: “Hỏi bâng quơ thôi.”

Người ta hỏi bâng quơ, nhưng Biên Tích lại không thể trả lời bâng quơ, y ngồi thẳng người như học sinh tiểu học bị gọi lên bảng: “Nếu anh hỏi người gần nhất… anh ấy là cơ trưởng, trước đây cùng hãng hàng không với em, chắc chắn khó tránh khỏi việc chạm mặt. Nhưng em cũng nghĩ giống anh, chuyện đã qua thì cho qua, không cần thiết phải níu kéo quá khứ.”

“Anh nhớ em từng nói đã chia tay với cậu ấy hai năm trước.” Nghiêm Ngạn Khoát đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt cũng tối sầm lại, “Hai người là bạn đại học à?”

“Không phải, quen nhau trên máy bay.” Biên Tích thành thật đáp.

Nghiêm Ngạn Khoát lặp lại: “Ồ, quen nhau trên máy bay.”

Biên Tích cười khổ: “Ngành của bọn em thời gian ở trên máy bay tương đối nhiều.”

“Tiếp viên trưởng Biên cũng tận tâm với nghề thật đấy.” Nghiêm Ngạn Khoát nói giọng quái gở.

“…” Biên Tích không dám tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ vào ngã rẽ phía trước nói: “Đến nơi rồi, xe này có vào được không?”

Xe lạ muốn vào phải đăng ký trước, hôm nay là trường hợp đột xuất, e rằng taxi không vào được.

“Không sao, cứ dừng ở cổng là được.” Nghiêm Ngạn Khoát nói xong, tài xế bèn cho xe dừng ở ngã rẽ.

Biên Tích cùng anh xuống xe, sợ anh uống nhiều đứng không vững, còn cố ý đưa tay ra đỡ. Tài xế chẳng muốn nán lại thêm một giây nào, thả khách xuống rồi phóng đi như bay.

“Em đưa anh lên nhà.” Biên Tích khoác tay anh lên vai mình, như thể sợ người ta ngã, “Anh không cần gắng sức đâu.”

Nghiêm Ngạn Khoát cao một mét tám sáu, vậy mà lại phải có người dìu đi, nói thế nào cũng có chút buồn cười. Anh mặc cho người ta dìu, vì đi quá vững vàng, còn bị Biên Tích nghi ngờ: “Có phải anh chẳng hề say không?”

“Phải.” Nghiêm Ngạn Khoát đáp rất thẳng thắn.

Thẳng thắn đến độ Biên Tích cũng có chút bối rối, may mà thang máy đến nhanh, y vội buông tay ra, nói: “Đến nhà anh rồi.”

Nghiêm Ngạn Khoát trở lại vẻ bình tĩnh, tự chủ thường ngày, cúi đầu quét nhận diện khuôn mặt, đẩy cửa ra, hỏi: “Vào nhà ngồi chơi một lát không?”

“Thôi thôi thôi!” Biên Tích xua tay lia lịa.

Đối với y, nhà là một nơi vô cùng riêng tư, đặc biệt là nhà ở một mình, đồng nghĩa với không gian cá nhân có ranh giới tuyệt đối rõ ràng. Căn hộ nhỏ của chính y cũng chưa từng dẫn người vào, bất kể là ai, “Không tiện lắm.”

Nghiêm Ngạn Khoát nào có ý thức phân định rạch ròi đến vậy, không hiểu tại sao Biên Tích lại từ chối. Lần trước anh đã ngỏ ý, lần này càng không nhịn được mà hỏi thẳng: “Chỗ nào không tiện? Trong nhà có ai đâu.”

“Không phải vấn đề có người hay không.” Biên Tích bị nói cho bật cười, “Là do em không quen đến nhà người khác.”

Nghiêm Ngạn Khoát hiểu ý, cũng tôn trọng, gật đầu cảm ơn rồi vào nhà lấy ra một hộp đồ.

Biên Tích thấy vậy, biết anh lại định tặng quà, bèn khéo léo từ chối: “Đừng anh, chai nước hoa lần trước tặng em vẫn chưa dùng hết.”

Nghiêm Ngạn Khoát đột nhiên ghé sát lại, cúi đầu, hít hà quanh má y.

“Silver Mountain Water à.” Chóp mũi lướt từ trán xuống cổ, nhưng vẫn giữ khoảng cách xã giao lịch sự, “Thơm lắm, rất hợp với em.”

Biên Tích nuốt nước bọt, khó khăn cất lời: “Ừm, cảm ơn anh.”

Nghiêm Ngạn Khoát lại hỏi: “Cố ý dùng nó để đến gặp anh à?”

Biên Tích quả thực có tâm tư đó, nhưng bị người trong cuộc vạch trần, vẫn có hơi ngượng ngùng. Y gật đầu, tự giải vây cho mình: “Em nghĩ nếu thấy em dùng đồ anh tặng, anh sẽ vui hơn.”

Nghiêm Ngạn Khoát khẽ cười, hơi thở ấm nóng phả nhẹ gần cằm Biên Tích, có chút nhồn nhột: “Đúng là anh rất vui.”

Chưa kịp để Biên Tích mừng thầm, Nghiêm Ngạn Khoát lại gỡ chiếc ghim trên ve áo vest của mình ra, nhắc nhở: “Còn nữa, anh cũng cố ý đeo nó đến gặp em đấy.”

Biên Tích ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt có thể nói là đong đầy tình cảm của Nghiêm Ngạn Khoát, quả thực không tìm được từ nào thích hợp hơn để diễn tả, chỉ đành như chú cún con vẫy đuôi, lặp đi lặp lại niềm vui sướng: “Cảm ơn anh! Em vui lắm lắm lắm!”

Nghiêm Ngạn Khoát cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Hai người đứng ở cửa không bật đèn hồi lâu, may mà khu này nhà nào cũng riêng biệt, sẽ không có ai lên tầng này, nên cũng không có ánh sáng khó chịu nào làm phiền khoảng tối mờ ám này.

“Phiền em gỡ giúp được không?” Nghiêm Ngạn Khoát đợi một lúc lâu, không thấy thêm phản ứng nào, đành phải chủ động lên tiếng, “Chiếc ghim này, bị kẹt vào khuy áo rồi.”

Biên Tích vội đáp “được”, đưa tay lên giúp anh gỡ món quà mình tặng.

Trước mặt Nghiêm Ngạn Khoát, chiều cao một mét tám mốt có chút không đủ dùng, lấy đồ ở cổ áo không cần phải cúi đầu nhiều, lợi thế tầm nhìn khiến chiếc ghim trông có vẻ khó gỡ này nhanh chóng ngoan ngoãn tuột ra.

Biên Tích không phải là một người giúp đỡ quá ngoan ngoãn, lúc gỡ nút thắt, y cố ý dùng ngón tay chạm vào yết hầu của Nghiêm Ngạn Khoát, rồi đầu ngón tay lướt dọc xuống, đến gần xương quai xanh.

“Gỡ ra rồi.” Biên Tích quấn chiếc ghim quanh ngón trỏ, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay Nghiêm Ngạn Khoát, rồi đến gần ngón giữa của anh, cầm lấy, đưa lên ngang mặt mình, mắt nhìn thẳng vào đối phương, đặt chiếc ghim vào lòng bàn tay anh, “Anh cất kỹ đi.”

Nghiêm Ngạn Khoát không nhìn chiếc ghim, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Biên Tích, rồi chân thành nói một tiếng “cảm ơn”.

Sau khi rút tay về, Biên Tích thầm sợ hãi vì sự bạo gan của mình, lại càng vui mừng vì sự ngầm cho phép của Nghiêm Ngạn Khoát. Y được đằng chân lân đằng đầu: “Có cần nói chúc ngủ ngon không?”

Nghiêm Ngạn Khoát thoáng ngẩn ra, như muốn biết trong hồ lô của y bán thuốc gì, ngoan ngoãn nói: “Chúc ngủ ngon.”

“Chỗ bọn em, trước khi chúc ngủ ngon là phải ôm nhau đấy.” Biên Tích nửa đùa nửa thật nói, “Luật sư Nghiêm có biết tục lệ này không?”

Nếu là thường ngày, Nghiêm Ngạn Khoát chắc chắn sẽ chẳng thèm để ý đến lời nói dối vụng về này, nhưng lúc này lại như đứa trẻ ham chơi, dang tay ra nói: “Trùng hợp thật, anh cũng từng nghe nói.”

Chưa đợi Biên Tích kịp phản ứng, anh đã chủ động nắm lấy tay Biên Tích, vòng tay đối phương qua eo mình, ghé vào tai thổi nhẹ một hơi: “Ngủ ngon.”

Hơi ấm dưới lòng bàn tay rất cao, có chút bỏng rát, dẫu là Biên Tích cũng khó lòng chống đỡ nổi sự trêu chọc này. Y khó khăn đáp lại một tiếng “ngủ ngon”, rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm đó.

Nghiêm Ngạn Khoát nhìn gò má đỏ bừng của y, trêu chọc: “Mặt mỏng thế.”

“Cũng thường thôi.” Biên Tích đưa tay lên cố gắng hạ nhiệt, “Ở đây không thông gió, nóng quá.”

“Vậy sao.” Nghiêm Ngạn Khoát được lý không tha người mà vạch trần, chỉ vào lồng ng.ực y, biết rõ còn cố hỏi: “Tim đập nhanh thế này, cũng là vì nóng à?”

Lời tác giả:

Đạt được bước tiến mới: Ôm rồi!

Bình Luận (0)
Comment