Biên Tích nhìn dòng tin nhắn đó, khóe môi bất giác càng lúc càng cong lên, có chút không kìm nén nổi. Y vội gọi điện cho Nghiêm Ngạn Khoát: “Yên tâm đi, em đã xin lỗi người ta rồi, không có chuyện gì to tát đâu, chỉ là hiệu suất công việc tháng này sẽ bị trừ một ít.”
Nhiếp Hàng đứng bên cạnh miệng há hốc, thầm nghĩ vậy thì cái người vừa rồi cùng mình chửi đổng là ai, õng ẹo nhại lại: “Hiệu suất công việc sẽ bị trừ một ít~”
Biên Tích đá hắn một cái, nói nhỏ bảo hắn mau về nhà.
“Là cơ trưởng Nhiếp phải không?” Tai Nghiêm Ngạn Khoát thính vô cùng.
“Đúng rồi, anh ấy với em đều đang ở hãng.” Biên Tích hỏi, “Anh có muốn nói chuyện với anh ấy vài câu không?”
Nghiêm Ngạn Khoát lắc đầu, “Không cần đâu.”
Nhiếp Hàng cũng nghe thấy, tỏ ra rất biết điều: “Rồi rồi, tôi là kỳ đà cản mũi chứ gì? Tôi đi đây.”
Biên Tích dúi vào tay đang giấu sau lưng hắn một chai nước, coi như an ủi hắn vì đã cùng mình đứng ngoài cửa giữa trời nắng nóng lâu như vậy.
Đợi Nhiếp Hàng đi xa rồi, Nghiêm Ngạn Khoát mới lên tiếng: “Bây giờ nếu em không vui có thể mắng anh, đừng cố gắng gượng.”
Biên Tích cười: “Mắng anh làm gì? Có phải anh khiếu nại em đâu.”
Bên Nghiêm Ngạn Khoát đột nhiên im bặt, Biên Tích ngỡ anh đang bận nên không làm phiền nữa, cúp điện thoại.
Nào ngờ, nửa tiếng sau, Nghiêm Ngạn Khoát gửi đến một tệp word chi chít những dòng ghi chú.
“Anh vừa tìm hiểu sơ qua một số vụ việc tương tự, theo quy định của các em, em không làm gì sai cả nên việc công ty xử lý như vậy hoàn toàn vô lý.” Giọng nói của Nghiêm Ngạn Khoát kéo dài chừng nửa phút, “Anh đã đánh dấu những điểm mấu chốt để khiếu nại, nếu cần, anh có thể giúp em làm thủ tục trọng tài.”
“Không không.” Biên Tích vội giải thích, “Chắc anh không biết, công ty rất coi trọng khiếu nại của hội viên Bạch Kim, thường sẽ không bao giờ không xử lý hoặc bác bỏ. Lần này thực ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến em, không cần phải quá để tâm đâu.”
“Biên Tích.” Giọng Nghiêm Ngạn Khoát nghe có vẻ không vui, “Vì đồng phục của người khác mà em có thể nộp đến hai bản báo cáo, sao chuyện của mình lại thờ ơ như vậy?”
“Em…” Biên Tích bị nói cho ngẩn người, “Chuyện đó khác mà, liên quan đến an nguy của rất nhiều hành khách.”
“Nhưng em tuân thủ quy định của công ty, cũng là vì an nguy của họ.” Nghiêm Ngạn Khoát trầm giọng xuống, “Không có lý nào lại để em phải chịu ấm ức vì chuyện này cả.”
Não Biên Tích trống rỗng vài giây. Đây là lần đầu tiên có người vì một lời khiếu nại cỏn con mà nói với y những lời như vậy.
Thật ra nghề tiếp viên hàng không, trông thì hào nhoáng, nhưng thực tế lại có quá nhiều quy tắc ràng buộc, khiếu nại của hành khách đã là chuyện nhỏ nhặt nhất trong vô vàn những phiền phức rồi, thế nên người trong ngành – ví dụ như Nhiếp Hàng và Kiều Viễn – nghe xong cũng chỉ than phiền với nhau vài câu, bởi chính họ cũng đã quen với việc bị quấy rầy bởi những chuyện đó.
Nghiêm Ngạn Khoát là người đầu tiên bảo Biên Tích đừng vì chuyện này mà chịu ấm ức.
“Quy trình khiếu nại của công ty em không được công khai, nhưng anh nghĩ chắc cũng tương tự như công ty của Kiều Viễn. Nếu thời hạn công khai chưa hết, bây giờ nộp vẫn còn kịp.” Nghiêm Ngạn Khoát nói rồi lại gửi thêm một tệp tài liệu, “Đây là bản nháp, anh soạn sẵn rồi.”
Biên Tích nhìn một tràng dài những dòng tin nhắn đối diện, trong lòng và khóe mắt đều có chút nóng lên.
“Em biết rồi, cảm ơn anh.” Biên Tích gửi xong, lại đính kèm thêm một biểu tượng cảm xúc “cún con bắn tim”.
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn tin nhắn đối phương gửi tới, nhíu mày lại, quay sang hỏi Nghiêm Phàm Tuyền: “Tiểu Phàm, em có biểu tượng cảm xúc nào dễ thương không?”
Nghiêm Phàm Tuyền kinh ngạc tột độ: “Anh định làm gì?”
“Gửi cho anh.” Nghiêm Ngạn Khoát thích ra lệnh, nhưng lại không thích giải thích.
May mà cô em gái đã quen với phong cách của anh, nhanh chóng gửi cho anh một loạt.
[Chim cánh cụt chạy nhanh.gif]
[Mèo con bắn tim.jpg]
[Hải cẩu vỗ tay.gif]
[Cún con chớp mắt.gif]
Nghiêm Ngạn Khoát mặt không cảm xúc nhấn giữ, chọn tất cả, rồi chuyển tiếp.
Biên Tích nhìn một loạt những lời lẽ rõ ràng không phù hợp với hình tượng của đối phương, vẻ mặt cũng trở nên rối bời, gửi lại mấy cái “???” liền.
Nghiêm Ngạn Khoát vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Con rùa ấn nhầm.”
Sáng sớm hôm sau, cả nhóm ngồi xe của Nghiêm Ngạn Khoát, cùng nhau xuất phát đến Dư Hàng. Những chuyến đi xa mà lại đông người thế này, xe coupe hay xe điện đều không thích hợp, chỉ có thể để Nghiêm Ngạn Khoát làm tài xế.
Lúc lên xe, Nhiếp Hàng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Luật sư Nghiêm, sao xe cậu chẳng để lọ nước hoa hay đồ trang trí gì cả, không thấy trống trải à?”
Nghiêm Ngạn Khoát liếc nhìn Biên Tích: “Trước đây có để nước hoa, nhưng thấy không thuận mắt nên bỏ đi rồi.”
Biên Tích nghe vậy, không nói gì thêm, lặng lẽ mở ứng dụng màu cam, dựa vào sự hiểu biết của mình về Nghiêm Ngạn Khoát, đặt mua một bộ hộp quà nước hoa mà anh có thể sẽ thích.
Thường ngày Kiều Viễn có rất nhiều sở thích dã ngoại, đi bộ đường dài, cắm trại, leo núi đều thích, khá am hiểu về các vùng núi ở khu vực Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Ngọn núi ở Dư Hàng này anh ta đã từng cùng đội leo qua, thấy khá ổn nên lần này mang theo rất nhiều thiết bị cắm trại vào núi, may mà xe của Nghiêm Ngạn Khoát đã được độ cho dài ra, đủ rộng để chứa hết.
Tháng sáu ve sầu kêu râm ran, nhưng trên núi, hơi lạnh vẫn chưa tan hết. Biên Tích mang theo một chiếc áo khoác mỏng, vừa xuống xe đã cài chặt cúc áo. Nghiêm Ngạn Khoát lấy lều và bàn cắm trại ra, gọi Kiều Viễn và những người khác đến phụ một tay.
“Có ai biết dựng không?” Kiều Viễn mang theo loại chuyên dụng để leo núi, đương nhiên cũng phức tạp hơn lều thường dùng một chút, “Chúng ta chia việc ra làm đi, cho nhanh, dựng xong sớm còn ăn cơm.”
“Anh mang mấy cái lều?” Nhiếp Hàng hỏi.
“Bốn cái.” Kiều Viễn ngồi xổm xuống, thuần thục đóng cọc xuống đất, giũ một cái, căng ra, hình dáng chiếc lều đã hiện ra, “Không muốn dựng cũng được, hai người chen chúc một chút, còn ấm hơn.”
“Đừng!” Nhiếp Hàng nén cười nói, “Bốn người tụi mình chẳng tìm ra nổi một tên trai thẳng, thật sự ở chung một lều, chẳng phải loạn hết cả lên à?”
Nhiếp Hàng nói năng không giữ mồm giữ miệng, Biên Tích nghe vậy, bèn lấy chuyện hồi trẻ của hắn ra trêu: “Trời ạ, anh không phải à? Đừng có dọa em!”
“Ờm…” Nhiếp Hàng có chút chột dạ ho khan một tiếng, “Trước đây thì là vậy, nhưng cũng đâu thể nói là mãi mãi như thế, chuyện này ai mà dám chắc chắn, đúng không?”
Biên Tích bám riết không tha: “Không thể nào, anh Nhiếp, chẳng phải anh thẳng hơn cả thép sao? Hồi đi học, đến cả nhà tắm tập thể cũng không muốn vào, bị người khác hôn giỡn một cái là thấy ghê tởm cả buổi. Sao thế, dạo này tư tưởng có dao động à?”
Nhiếp Hàng không trả lời nổi, bực bội nói: “Ôi dào đi đi đi, dựng lều của cậu đi!”
“Tai đỏ rồi kìa?” Biên Tích chỉ vào mặt hắn, quay đầu lớn tiếng hỏi Kiều Viễn, “Anh Viễn, có phải em hoa mắt không? Anh xem giúp em, có phải đỏ thật không?”
Kiều Viễn đang quay lưng lại bận rộn, không đáp lời.
Nhiếp Hàng tức đến mức vung tay quay người đi: “Phiền chết đi được! Luật sư Nghiêm, cậu mau lôi nó đi đi!”
Biên Tích cười mà không nói, vô thức liếc nhìn vị Nghiêm nào đó. Người nào đó quả không hổ danh là người từng trải, chẳng hề tỏ ra chút khác thường nào.
Kiều Viễn hắng giọng, quay người lại, tự nhiên chuyển chủ đề: “Luật sư Nghiêm, cậu có biết dựng lều không?”
Nghiêm Ngạn Khoát lắc đầu: “Không biết.”
Nhiếp Hàng nói: “Tôi cũng không biết.”
Kiều Viễn nói: “Vậy chia nhóm ra nhé, luật sư Nghiêm cùng Tiểu Biên, tôi cùng Nhiếp Hàng?”
“Được.”
Thế là cả nhóm cười cười nói nói bắt đầu dựng trại, đều là những người học hỏi rất nhanh, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Nửa tiếng sau, lều của bên Kiều Viễn đã dựng xong.
Nghiêm Ngạn Khoát lần đầu làm việc này, không thành thạo bằng Nhiếp Hàng, nhưng cũng bắt tay vào làm rất nhanh, Biên Tích không nỡ để anh làm nhiều, một mình chạy tới chạy lui, Nhiếp Hàng đứng bên cạnh nhìn họ cười. Chính Nghiêm Ngạn Khoát cũng cảm thấy ngại, ghé sát lại định giúp, nhưng bị Biên Tích từ chối.
“Biên Tích.” Nghiêm Ngạn Khoát dở khóc dở cười chỉ vào hai người đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh, “Tay chân anh vẫn còn lành lặn, không cần chăm sóc, ngược lại người vừa mới bình phục cách đây không lâu là em đấy.”
Biên Tích “à” một tiếng, quay đầu lại thấy vẻ mặt trêu chọc của hai người bạn, tự thấy ngại ngùng, đứng dậy nói: “Đâu, vừa rồi đâu có việc gì cần giúp. Bây giờ vừa hay cái khung này em rút không ra, anh thử xem?”
Nghiêm Ngạn Khoát bèn tiến lên xem xét, loay hoay một hồi, đọc kỹ lại tờ hướng dẫn sử dụng, cuối cùng xác định là khớp nối bị hỏng.
“Hỏng chỗ nào?” Kiều Viễn nghe tiếng cũng ghé lại.
Nghiêm Ngạn Khoát chỉ vào phần không thể mở ra đóng vào: “Khung xương không gập xuống được, góc Tây Nam không thể chống lên, đành phải sập một mảng.”
Kiều Viễn giúp kiểm tra một hồi, xác nhận không thể phục hồi được nữa, thở dài thườn thượt: “Lạ thật, trước khi đi tôi còn kiểm tra rồi, chắc là trên đường xóc quá nên bị hỏng?”
“Có đồ dự phòng không?” Nghiêm Ngạn Khoát hỏi.
Kiều Viễn lục lọi trong xe, rồi lắc đầu.
“Không sao, chỉ là một góc thấp hơn một chút, chứ đâu phải không ở được. Anh Viễn, hai người cứ đi làm việc khác trước đi, em dựng nốt phần còn lại!” Biên Tích vẫn như mọi khi, là người đứng ra giải quyết vấn đề, cười rồi cố định nốt góc còn lại.
Kiều Viễn khó xử: “Vậy sao được? Cái này để lại cho tôi, cậu qua ngủ cái lều đã dựng xong kia đi.”
“Ôi dào, cho ai mà chẳng như nhau!” Biên Tích xua tay, “Anh nghĩ đám người chúng ta mà nói chuyện hăng lên thì ngủ được mấy tiếng?”
Kiều Viễn từ chối: “Không được, nửa đêm về sáng nhiệt độ xuống thấp, thế này chắc chắn bị gió lùa, sẽ lạnh đấy.”
Biên Tích nói: “Không sao, giữa mùa hè thì lạnh đến mức nào chứ, với lại chẳng phải còn có túi ngủ sao? Em mặc thêm chút là được.”
Hai người vẫn còn đang tranh nhau xem ai sẽ ngủ cái lều bị lỗi này, Nghiêm Ngạn Khoát nghe một lúc, từ từ tiến lại gần, vào trong lều cảm nhận một chút, rồi bước ra, nghiêm túc nói: “Cái này không ngủ được.”
Biên Tích còn định tranh luận, Nghiêm Ngạn Khoát một tay kéo y lại, tiếp tục nói: “Em qua chỗ anh.”
“Không phải chứ.” Biên Tích bị anh kéo vào một cái lều khác, ngỡ anh muốn đổi cho mình, “Đừng đổi nữa! Nhường nhịn gì chứ? Em không ngủ được thì anh cũng đâu ngủ được!”
Nghiêm Ngạn Khoát cười: “Ai bảo là đổi.”
Biên Tích ngạc nhiên nhìn anh.
Anh chỉ vào không gian bên trong nói: “Phiền em, chen chúc với anh một chút.”