Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 45

Bữa cơm này kéo dài đến hơn mười giờ mới kết thúc, Biên Tích sợ Nghiêm Ngạn Khoát phải ngủ sớm nên cố ý gọi xe về khách sạn.

Thường Thanh và Dương Thiên Như cũng vừa hay cần gọi xe, ba người bèn đi chung một chuyến. Trên đường vì buồn ngủ, chẳng ai nói chuyện nhiều, mãi đến khi tới cửa thang máy, Thường Thanh mới lên tiếng: “Anh Biên, người vừa rồi gọi điện là bạn trai anh phải không?”

Tầng của Dương Thiên Như không giống họ nên đã ra khỏi thang máy trước, không nghe thấy câu này. Biên Tích nhìn cánh cửa thang máy vừa đóng lại, thở dài một hơi, quay người cười nói: “Phải.”

Thường Thanh lập tức cúi đầu, vẻ mặt trông rất bất lực: “Vậy là, anh không thích người nhỏ tuổi hơn mình ạ?”

“Chuyện này không liên quan đến tuổi tác.” Biên Tích kiên nhẫn giải thích, “Chỉ đơn giản là anh thích anh ấy thôi.”

Thường Thanh thoáng ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Em biết rồi, anh ngủ ngon.”

Cửa thang máy vừa hay mở ra, Biên Tích đưa tay ra chặn khu vực cảm ứng cho Thường Thanh: “Nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai chín giờ còn phải họp đấy.”

Thường Thanh đã bước ra ngoài, quay lưng lại vẫy tay: “Em biết rồi.”

Trở về giường trong khách sạn, Biên Tích vẫn giữ thói quen nằm thẳng, kê cao hai chân để thư giãn bắp chân và thắt lưng mỏi mệt. Vì quá mệt, lúc nghịch điện thoại không cầm chắc, bị va vào trán một cái.

Biên Tích xoa xoa khuôn mặt đau điếng, hoàn toàn tỉnh táo, nhíu mày xem tin nhắn mới.

Là Biên Thành gửi đến, hỏi y khi nào đến Thượng Hải thì về nhà ăn cơm một bữa.

Cái tên này đã biến mất khỏi cuộc sống của Biên Tích quá lâu, đến nỗi y phải mất một lúc mới phản ứng lại được, “nhà” là “nhà” nào.

Ngày trước, khi xu hướng tính d.ục của Biên Tích bị phát hiện, y đã bị Biên Thành mắng chửi nửa năm trời. Lúc đó vừa hay Biên Thành và Đường Bình Hạ đang cãi nhau kịch liệt, chuyện này càng trở thành giọt nước làm tràn ly dẫn đến ly hôn. Khi ly hôn, không ai muốn nuôi con, cuối cùng tòa án phán quyết Biên Tích về với bố.

Chẳng mấy tháng sau, Biên Thành tái hôn với một giáo viên cùng trường, Biên Tích liền trở thành người ngoài trong cái nhà đó.

Biên Tích nhìn chằm chằm tin nhắn của Biên Thành rất lâu, không trả lời, ném điện thoại sang một bên, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Lần này Biên Tích đi công tác nước ngoài khá lâu, đến cuối tuần thứ hai mới trở về Thượng Hải. Cặp đôi mới yêu nào chịu nổi cảnh này, còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần mà đã bắt đầu tính toán xem mấy giờ gặp nhau.

Biên Tích gửi số hiệu chuyến bay và thời gian hạ cánh của mình cho Nghiêm Ngạn Khoát, tính toán thời gian di chuyển, định bụng để Nghiêm Ngạn Khoát muộn một chút hẵng ra ngoài: “Anh tan làm cứ đi thẳng đến quảng trường Nhân Dân nhé, bên em bay qua đó sớm nhất cũng phải sáu giờ.”

Nghiêm Ngạn Khoát cũng gửi lại một tấm ảnh chụp màn hình: “Vừa nhận được thông báo phải đi công tác, cuối tuần về Thượng Hải cùng em.”

Biên Tích bấm vào ảnh, nói: “Bốn giờ anh đã hạ cánh rồi à? Vậy anh cứ về nhà trước đi, đợi em gọi rồi hẵng ra ngoài.”

Nghiêm Ngạn Khoát từ chối rất nhanh: “Không cần. Anh đợi em ở sân bay.”

“Thật sự không cần đâu, anh phải đợi hơn hai tiếng đồng hồ đấy, anh cứ về nhà ăn cơm trước đi.” Biên Tích xót anh.

Nghiêm Ngạn Khoát nói: “Anh muốn gặp em sớm hơn một chút.”

Người ta đã nói vậy, Biên Tích cũng không tiện từ chối thêm nữa, vả lại chính y cũng thực sự rất muốn sớm gặp đối phương, thế là y nhận lời: “Thôi được, em sẽ ráng nhanh nhất có thể.”

Ngày về Thượng Hải gặp phải kiểm soát không lưu, xuống máy bay lại muộn hơn một tiếng so với giờ hẹn. Biên Tích vừa thu dọn xong khoang hành khách liền xách vali đi ra ngoài, vừa đi nhanh về phía trước vừa trả lời tin nhắn: [Xin lỗi anh, lại bị trễ chuyến rồi.]

Nghiêm Ngạn Khoát đáp: [Không sao, máy bay của anh cũng bị trễ, vừa mới đến, đang ở Blue Bottle Coffee.]

Biên Tích trả lời: [Vâng! Em đến ngay!]

Vì tiếp viên trưởng đi nhanh quá, mấy cô cậu tiếp viên cười trêu chọc: “Anh Biên vội đi hẹn hò à?”

“Đương nhiên!” Biên Tích không phủ nhận, “Anh đi trước nhé.”

Nói rồi, y đẩy vali hành lý, sải bước chạy.

Tiếc là ông trời không chiều lòng người, cửa ra ở sân bay Phố Đông thực sự quá xa, cần phải đi tàu điện ngầm trong sân bay rất lâu mới đến được nhà ga T1. Biên Tích vội vàng hấp tấp, vẫn trơ mắt nhìn tàu điện ngầm lướt qua ngay trước mắt, đành phải đi cùng chuyến với đồng nghiệp trong đoàn sau đó.

Dương Thiên Như cười nói: “Đúng là số phận, xem ra anh chỉ có thể hẹn muộn hơn thôi.”

“Không sao, cũng chẳng vội gì một lát này.” Biên Tích cười.

Dương Thiên Như ra dấu OK: “Yên tâm, lát nữa gặp anh ấy, bọn em nhất định sẽ nói chuyện tử tế, không làm anh mất mặt đâu.”

“Nói bậy bạ gì thế, có mấy đứa ở đây, anh phải gọi là được thơm lây chứ.” Biên Tích khách sáo đáp.

Cứ thế trò chuyện suốt đường đi, cuối cùng cũng đến trạm, nhưng quán cà phê lại ở ngay cửa ra, cách tàu điện ngầm còn cả một cây số.

Biên Tích đang định nhắn tin báo cho Nghiêm Ngạn Khoát mình sẽ đến sau khoảng mười phút nữa, thì ngẩng đầu lên đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Vì hôm nay phải tham dự hội nghị nên Nghiêm Ngạn Khoát ăn mặc rất chỉnh tề, sơ mi đen vừa vặn phối cùng bộ vest, đeo gọng kính thường ngày ít khi dùng, và cả chiếc ghim cài ve áo lần trước Biên Tích tặng.

Biên Tích hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại chạy xa thế, không phải đang ở quán đợi em à?”

Nghiêm Ngạn Khoát đảo mắt nhìn một vòng đám đồng nghiệp đang hóng chuyện, khẽ nói: “Đợi không nổi nữa, muốn sớm được gặp em cơ.” Nói xong, anh tự nhiên nhận lấy vali hành lý của Biên Tích, “Đói không? Muốn ăn chút gì không?”

“Không đói, em ăn suất ăn của phi hành đoàn rồi.” Biên Tích đưa vali cho anh, tiện thể giới thiệu: “À phải rồi, đây đều là đồng nghiệp của em.”

Biên Tích lần lượt giới thiệu từng tiếp viên ở các vị trí cho Nghiêm Ngạn Khoát, Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu chào hỏi từng người một, khi nghe đến cái tên “Thường Thanh”, anh hơi khựng lại một chút, rồi mỉm cười chào.

Hai người khách sáo xong, thong thả đi sau cả nhóm.

Đợi các tiếp viên khác đi xa rồi, Nghiêm Ngạn Khoát đột nhiên hỏi: “Là cậu ta à?”

Biên Tích ngạc nhiên: “Ai cơ?”

Nghiêm Ngạn Khoát nói giọng là lạ: “Tình địch của anh.”

Biên Tích cười khổ: “Nói bậy bạ, làm gì có chuyện đó.”

“Cũng đẹp trai đấy chứ.” Nghiêm Ngạn Khoát nhận xét.

Biên Tích “chậc” một tiếng, chọc nhẹ vào trán anh nói: “Đại luật sư Nghiêm, sao cứ ghen như con nít vậy?”

Trong lúc nói chuyện đã đến trước chiếc Lincoln màu đen quen thuộc, Nghiêm Ngạn Khoát kéo cửa xe: “Lên xe đi.”

Cửa xe vừa đóng lại, Biên Tích còn chưa ngồi vững đã bị Nghiêm Ngạn Khoát đè xuống ghế, hôn ngấu nghiến.

Đầu lưỡi hai người thoảng vị chanh, là hương vị của ly nước soda vừa uống cùng nhau, thế nên mềm mại mà lại hơi lành lạnh.

“Cúc áo… bị vướng rồi.” Lúc tách ra, Biên Tích nhỏ giọng nhắc.

Hôm nay Biên Tích vì vội đi gặp người ta, đồng phục chưa kịp thay, huy hiệu và cúc áo trên đó vướng vào chiếc ghim cài ve áo của Nghiêm Ngạn Khoát, quấn lại thành một mớ rối rắm khó gỡ.

“Lát nữa rồi gỡ.” Nghiêm Ngạn Khoát khẽ rời ra một chút, giúp y lau miệng, cười nói: “Lâu rồi không gặp, để anh hôn thêm lát nữa đã.”

Nghiêm Ngạn Khoát nói rồi ôm lấy eo y.

Đồng phục được cắt may ôm sát, càng làm nổi bật vóc dáng vai ngang eo thon, cao ráo thẳng tắp của Biên Tích.

Nghiêm Ngạn Khoát sờ lên lớp vải có phần hơi thô ráp, cho rằng người trước mắt này có thể đánh bại người mẫu nam quảng cáo bên ngoài bãi đỗ xe để trở thành người đàn ông có vẻ đẹp thẩm mỹ nhất trong mắt mình, rồi không nhịn được bật cười.

Biên Tích ngơ ngác: “Sao thế anh?”

“Eo thon thế này.” Nghiêm Ngạn Khoát nói, tiếp tục hôn lên môi dưới của y, “Đồng phục của các em thiết kế kiểu gì vậy?”

Biên Tích bị chọc cười: “Đây là kiểu thông thường nhất mà, ai cũng mặc như vậy cả, tiếp viên trưởng cũng chỉ khác màu sắc và họa tiết ở cổ tay thôi.”

Nghiêm Ngạn Khoát tỏ vẻ nghi ngờ: “Đồng phục của Thường Thanh cũng giống của em à?”

“Này.” Biên Tích bất đắc dĩ cảnh cáo bằng một giọng chẳng mấy uy lực.

Nghiêm Ngạn Khoát không nhắc đến chuyện này nữa, nói: “Xem ra nhà thiết kế đồng phục của các em cũng chẳng tài giỏi gì mấy.”

Biên Tích cười đáp: “Vậy làm sao đây, sau này đi làm em không mặc nữa nhé?”

Nghiêm Ngạn Khoát lắc đầu, như để trừng phạt, cắn nhẹ lên đầu môi y hơi mạnh bạo. Vì miệng vẫn còn đang bận, chỉ có thể nói năng lí nhí: “Ghim cài ve áo, gỡ giúp anh.”

“Được.” Biên Tích nhìn sợi dây chuyền kim loại đang quấn chặt, dùng tay gỡ qua loa hai cái.

Rồi hơi do dự một chút, cúi đầu, hé miệng, hàm răng khéo léo gỡ sợi dây chuyền kim loại ra, đầu lưỡi lướt nhẹ một vòng trên đó, cúc áo và chiếc ghim cài ve áo liền dễ dàng tách rời.

Nghiêm Ngạn Khoát vẫn luôn nhìn y, thậm chí để nhìn rõ hơn, còn bật đèn trong xe vốn không quá sáng.

Ánh kim loại phản chiếu lấp lánh trên gương mặt Biên Tích, y như thể khoe công, ngậm chiếc ghim cài ve áo vừa gỡ ra, nói: “Đây, gỡ ra rồi, cho anh này.”

Giọng Nghiêm Ngạn Khoát trở nên khàn đặc, hơi thở cũng trở nên rõ rệt hơn, anh ấn mạnh vào khóe môi Biên Tích, ngón tay lướt qua lướt lại trên đó: “Miệng lưỡi lợi hại thật.”

Lời tác giả:

Đang ngồi ở nhà hàng mà bấn loạn quá

Bình Luận (0)
Comment