Có lẽ để Biên Tích vui hơn một chút, Nghiêm Ngạn Khoát chủ động đề nghị tiếp tục cuộc thi trượt tuyết lần trước.
Thực ra Biên Tích không hiểu, rõ ràng Nghiêm Ngạn Khoát chỉ là một người mới học, tại sao cứ nhất quyết phải so tài với mình ở một môn không phải sở trường, nhưng quả thực y cần ra ngoài giải khuây, nên đã đồng ý lời mời của Nghiêm Ngạn Khoát.
Với sự thay đổi trong thân phận tình nhân, địa điểm hẹn hò hiển nhiên cũng riêng tư hơn lần trước. Nghiêm Ngạn Khoát tìm một sân trượt tuyết tư nhân, rất ít người, cơ sở vật chất cũng đầy đủ.
Biên Tích hỏi: “Lần này có cần dạy nữa không?”
Nghiêm Ngạn Khoát mặt dày đáp: “Vẫn nên dạy một chút đi, quên gần hết rồi.”
Biên Tích “chậc” một tiếng với anh: “Động tác đều quên cả rồi mà còn dám thi đấu với em à?”
“Biết sao giờ, thấy lần trước thua em xong em rất vui.” Nghiêm Ngạn Khoát nói, “Muốn nhìn thấy em vui.”
Biên Tích cảm thấy tim mình như tê rần, thầm xếp Nghiêm Ngạn Khoát vào loại hồ ly tinh dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc đối thủ trước trận đấu: “Bớt giở trò này đi! Em không vì anh biết ăn nói mà nương tay đâu!”
“Đương nhiên, công bằng rất quan trọng.” Đại luật sư nói vậy đấy.
Tiếc là Biên Tích thực sự không phải là một người thầy công bằng, trên thực tế, nếu video dạy giãn cơ của y được đăng tải lên mạng, có lẽ sẽ dấy lên những cáo buộc quấy rối.
Có điều, đối tượng được dạy dường như rất hưởng thụ, thậm chí khi ngón tay của thầy giáo lướt đến sau eo mình, anh còn cố ý kéo mạnh xuống.
“Siết chặt cơ bụng.”
“Cơ bụng, chẳng lẽ không phải là xuống nữa sao?”
Biên Tích cười: “Xem ra anh hiểu rõ lắm rồi, không cần em dạy nữa.”
“Không hiểu lắm.” Nghiêm Ngạn Khoát buông tay y ra, “Em cứ dạy tiếp đi.”
Biên Tích bèn tiếp tục chỉ dẫn cho anh: “Cơ đùi ngoài cũng phải dùng sức.”
“Còn cả cơ liên sườn nữa.”
“Và cơ thang bó dưới.”
Tay áp sát vào lớp vải, mà Nghiêm Ngạn Khoát lại là một học trò vô cùng thông minh, dù trong hoàn cảnh tâm hồn treo ngược cành cây như vậy, vẫn hoàn thành tất cả các động tác mà thầy giao.
Anh ghé sát vào Biên Tích, hỏi: “Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”
Biên Tích đáp: “Anh chuẩn bị xong thì bắt đầu thôi.”
Lời còn chưa dứt, người học trò giỏi giang lại giở trò gian lận, đi trước Biên Tích một bước lao về phía vạch đích.
Biên Tích nhanh chóng phản ứng lại, một bước dài đuổi theo.
Hai người bám sát nhau, không ai chịu nhường ai. Biên Tích trượt hết tốc lực, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua tai.
Lượng adrenaline tăng vọt khiến trận đấu trở nên vô cùng kịch tính, cuối cùng, Biên Tích nắm bắt được thời cơ ở khúc cua, vượt qua học trò của mình, về đích trước tiên.
“Khá lắm, bạn học Nghiêm!” Biên Tích nửa khiêu khích nửa đùa giỡn nói, “Đã học được cả trò gian lận rồi cơ đấy.”
“Muốn thắng.” Nghiêm Ngạn Khoát chịu thua tâm phục khẩu phục, “Tiếc là đối thủ lợi hại quá.”
Biên Tích bị chọc cười, vừa rồi còn tập trung nên không sao, bây giờ thả lỏng ra, ngược lại cảm thấy bắp chân đau nhức.
“Shh—” Biên Tích cúi người xuống, xoa bóp chân nói: “Hình như vừa rồi dùng sức hơi quá, chân bị chuột rút rồi.”
“Để anh giúp em.”
Sân trượt tuyết có một phòng tối, là phòng thay đồ được sửa thành phòng giãn cơ, có lẽ vì thường xuyên có hội viên tập xong bị chuột rút nên mới đặc biệt bố trí căn phòng này.
Căn phòng không lớn, chừng mười mấy mét vuông, ở giữa đặt một chiếc giường hẹp. Biên Tích ngồi trên đó, xoa bóp bắp chân của mình, thở hổn hà hổn hển.
“Thả lỏng ra.” Nghiêm Ngạn Khoát nửa quỳ xuống, đặt bắp chân Biên Tích lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp những thớ cơ đang căng cứng, “Thế này có mạnh quá không?”
“Cũng được.” Biên Tích vừa dứt lời liền cảm thấy chỗ bị chuột rút bị người ta đột ngột ấn xuống một cái, giọng nói tức thì đổi khác: “A, đau đau đau—”
“Vậy anh nhẹ hơn một chút.” Nghiêm Ngạn Khoát như một vị quan tòa mặt lạnh, vừa nói, vừa không hề giảm lực mà ấn vào chỗ đau nhất.
Biên Tích biết làm như vậy là cách nhanh nhất để cơ bắp thả lỏng, nhưng vẫn không nhịn được, suýt nữa thì bật người dậy khỏi mặt giường.
“Suỵt.” Nghiêm Ngạn Khoát bắt đầu chuyển hướng sự chú ý của y, khẽ hát bên tai y bài hát ru hôm qua.
Biên Tích như một đối tượng thí nghiệm bị Pavlov chi phối, không thể tránh khỏi việc nghĩ đến, nào là ngủ ngon, bé cưng, vân vân và mây mây những lời nói khiến người ta đỏ mặt đêm qua.
Có lẽ vì đã chuyển hướng sự chú ý hiệu quả, thời gian sau đó trôi qua nhanh hơn tưởng tượng, Biên Tích không cảm thấy đau đớn gì nhiều, bắp chân đã hoàn toàn hồi phục bình thường.
“Được rồi.” Biên Tích cố gắng rút chân lại, “Hết đau rồi.”
Tuy nhiên, Nghiêm Ngạn Khoát không hề có ý định dừng ở đó, ngược lại còn nắm lấy bắp chân y, nhẹ nhàng, lướt dọc theo da thịt lên trên.
Đầu ngón tay của luật sư vì thường xuyên phải làm việc với giấy tờ nên có một lớp chai mỏng, lướt trên da thịt, tạo ra một cảm giác khiến người ta run rẩy.
Biên Tích không khỏi rùng mình một cái.
Nghiêm Ngạn Khoát vẫn tiếp tục lướt lên trên, rồi lại quay về gần mắt cá chân, cảm thán: “Gầy quá.”
“…” Biên Tích bất đắc dĩ, “Nghiêm Ngạn Khoát, anh có đang nghiêm túc giúp người ta thả lỏng không đấy?”
Dù trong phòng tối tăm, không nhìn rõ mặt người, nhưng Biên Tích vẫn có thể nghe thấy Nghiêm Ngạn Khoát đang cười: “Sao thế?”
“Anh cứ loanh quanh ở chỗ mắt cá chân mãi.”
“Nó đẹp quá.”
Nghiêm Ngạn Khoát cân nhắc đang ở sân trượt tuyết nên không nói rõ nửa câu sau – đường nét đẹp như này, để ở đây đúng là lãng phí, thích hợp để làm những chuyện khác hơn.
Biên Tích không hiểu rõ ý tứ, rút chân lại, nói đùa: “Anh cũng không chê bẩn à.”
Hai người từ phòng giãn cơ đi ra, trời cũng đã nhá nhem tối, hoàng hôn buông xuống, một màu xanh lam bao trùm lấy thành phố Thượng Hải.
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn thời tiết, áng chừng sắp mưa, anh nắm tay Biên Tích lên xe, định vị đến nhà hàng gần nhất.
Giờ cao điểm buổi tối của thành phố, cộng thêm những ngày mưa dầm dề gần đây, đường sá tắc nghẽn không lối thoát, đoạn đường ngắn ngủi hai cây số mà phải xếp hàng mất nửa tiếng đồng hồ.
Hôm nay Nghiêm Ngạn Khoát không hề tỏ ra chút thiếu kiên nhẫn nào đến lạ, ngay cả ý định đổi quán hay đổi đường cũng không có, cứ thế ung dung chuyện trò những chủ đề không đầu không cuối với Biên Tích.
“Ngày mai anh phải đi công tác rồi.”
“Ngày mai em cũng phải bay. Anh đi đâu thế?”
“Nam Kinh.”
Quen biết Nghiêm Ngạn Khoát thời gian không dài cũng không ngắn, Biên Tích đã phần nào nắm được lộ trình công tác của anh – cơ bản xoay quanh khu vực Bắc Kinh, Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải, thỉnh thoảng sẽ đến Vân Nam, Quý Châu hoặc Anh để mở rộng nguồn khách hàng. Biên Tích ngỡ lần này lại là một vụ án mới, bèn hỏi thêm: “Có khách hàng mới à anh?”
“Không phải mới, là một vụ án tìm đến văn phòng từ trước Tết, thân chủ vẫn chưa quyết định khởi kiện nên mới kéo dài đến bây giờ.” Nói rồi, đoạn đường phía trước cuối cùng cũng thông thoáng, Nghiêm Ngạn Khoát vội vàng bám theo dòng xe.
“Cẩn thận chút, phía trước có khúc cua.” Biên Tích nhắc nhở tình hình giao thông xong, lại hỏi: “Anh đi bao lâu?”
“Ba ngày, chiều kia về.” Nghiêm Ngạn Khoát nói: “Em có muốn ăn đặc sản gì không?”
Hồi nhỏ Biên Tích từng ở Nam Kinh một thời gian, những món nên ăn, những nơi nên chơi đều đã trải nghiệm qua, không có nhu cầu gì đặc biệt. Y suy nghĩ một lát rồi nói: “Em không thích ăn vịt, còn lại thì tùy anh.”
Nghiêm Ngạn Khoát liếc nhìn y một cái, dường như đang muốn xác thực tính chân thật của câu nói này.
Biên Tích nói thêm: “Nhưng anh đừng mua loại có hạn sử dụng ngắn quá. Ngày kia em bay rồi, thứ Sáu tuần sau mới về.”
Nghiêm Ngạn Khoát ngạc nhiên: “Không phải là thứ Tư tuần sau à?”
Biên Tích không dễ dàng gửi lịch bay cho người khác, dù là Nghiêm Ngạn Khoát, cũng chỉ mới xem qua trên điện thoại của y một lần cách đây mấy hôm, Biên Tích không ngờ anh lại nhớ rõ đến vậy: “Phải, nhưng bên căn cứ có việc khác, em buộc phải tham gia.”
“Việc khác” thực ra chính là phương án sửa đổi quy trình quản lý mà Biên Tích và Dương Thiên Như cùng những người khác đã đề xuất trước đó, vì liên quan đến lợi ích của nhiều bộ phận, cấp trên chuẩn bị tổ chức một buổi điều trần.
“Nhưng thứ Sáu tuần sau anh lại không ở Thượng Hải nữa rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát thở dài, “Đồn cảnh sát bên Nam Kinh chỉ có lịch hẹn vào cuối tháng, dạo này phải tranh thủ giúp thân chủ làm xong thủ tục.”
Thời gian của hai người hoàn toàn lệch nhau, tính toán kỹ lưỡng, lần này sau khi xa nhau, nhanh nhất cũng phải đến mùng một tháng sau mới có thể gặp lại.
Phía trước lại gặp đèn đỏ, dòng xe từ từ dừng lại. Hai người im lặng hồi lâu, Biên Tích lên tiếng trước: “Không sao, chúng ta gọi video, cũng như nhau cả mà.”
Lời an ủi này rõ ràng không có tác dụng.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, tâm trạng của Nghiêm Ngạn Khoát trông vẫn không mấy phấn chấn. Đôi khi Biên Tích cũng thấy buồn cười, rõ ràng bên ngoài là một luật sư tung hoành ngang dọc, sao khi yêu vào lại vì thời gian ở bên bạn trai quá ngắn mà âm thầm băn khoăn.
Ăn xong về nhà đã qua giờ cao điểm, lối vào đường cao tốc cuối cùng cũng thông thoáng hơn nhiều. Nghiêm Ngạn Khoát nhìn một khoảng xanh hiếm hoi trên bản đồ, chần chừ mãi không khởi động máy đưa Biên Tích về nhà.
Biên Tích nhận ra sự do dự của anh, hỏi: “Sao thế anh?”
Nghiêm Ngạn Khoát trông vừa tự trách vừa buồn bã: “Hôm nay sau khi em về, có phải chúng ta chỉ có thể gặp lại vào tháng sau không?”
Biên Tích gật đầu, vuốt nhẹ cằm anh như để an ủi.
“Nói cách khác.” Nghiêm Ngạn Khoát đưa ra một kết luận hiển nhiên, “Tháng này chúng ta chỉ còn lại mười tiếng đồng hồ để ở bên nhau thôi.”
Biên Tích bị anh nói cho cũng có chút buồn theo, cúi đầu, khẽ đáp: “Ừm.”
“Biên Tích.” Nghiêm Ngạn Khoát dừng lại hai giây, đột nhiên dựa sát vào, đặt đầu lên vai Biên Tích, giọng nói mang theo chút thỉnh cầu: “Hôm nay anh không muốn về nhà.”
Biên Tích thoạt đầu ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Nghiêm Ngạn Khoát, nghĩ đến câu nói “mười tiếng đồng hồ”, lòng mềm nhũn ra, vuốt tóc anh nói: “Được. Anh muốn đi đâu cũng được.”
Lời tác giả:
Luật sư Nghiêm anh…