Gã đàn ông đó cuống quýt cúi đầu xin lỗi rồi chuồn thẳng. Nghiêm Ngạn Khoát đứng bên cạnh, đợi gã đi hẳn mới tiến lại ngồi xuống, hỏi Biên Tích: “Người đó là ai thế em?”
“Một thằng dở hơi.” Biên Tích bực bội đáp.
Nghiêm Ngạn Khoát chưa từng nghe y nói tục bao giờ, vừa thấy thú vị lại vừa thấy có chút gì đó gợi cảm, anh ngồi xuống đối diện, hỏi: “Hôm nay tâm trạng em không tốt à?”
Giọng Biên Tích lúc này mới dịu lại, y nửa say nửa tỉnh gục xuống bàn, uể oải đáp: “Cũng tàm tạm.”
Nghiêm Ngạn Khoát vén những lọn tóc mai lòa xòa trên trán y, hỏi: “Vậy sao không đợi anh? Một mình ngồi đây uống rượu giải sầu, còn đanh đá thế nữa.”
Biên Tích vừa nghĩ đến gã ban nãy là lại thấy khó chịu, mày chau mắt trợn, hai má phồng lên tròn xoe: “Tại hắn ta phiền phức quá.”
Cái dáng vẻ này lại khiến Nghiêm Ngạn Khoát thấy có một nét đáng yêu đối lập đến lạ, anh dịu dàng hỏi: “Ban ngày ai chọc giận em thế? Sao mà bực bội dữ vậy.”
Biên Tích cũng chẳng nói rõ được, men rượu đã khuếch đại những phần đa sầu đa cảm trong cơ thể, đồng thời cũng làm tê liệt một phần khả năng diễn đạt. Y lắc lắc chiếc ly, ra hiệu muốn một ly mới. Nghiêm Ngạn Khoát sợ y uống lẫn lộn sẽ say nhanh hơn, bèn nhờ phục vụ rót cho y một ly y hệt, còn mình thì gọi một loại khác có nồng độ rất thấp.
“Cũng không hẳn là “chọc” em, chỉ là… gặp phải mấy chuyện linh ta linh tinh.” Biên Tích tóm tắt một ngày của mình như vậy.
Nghiêm Ngạn Khoát kiên nhẫn gặng hỏi: “Cụ thể là những chuyện “linh ta linh tinh” nào thế?”
Biên Tích vừa xòe ngón tay, vừa mơ màng đếm: “Thì mấy chuyện ở công ty ấy, hành khách, tổ bay, trụ sở chính, cấp trung cấp cao, các phòng ban khác… đủ thứ loại, quan hệ dây dưa lằng nhằng.”
Nghiêm Ngạn Khoát tuy chưa từng làm việc trong công ty bao giờ, nhưng dẫu sao cũng đã xử lý không ít khách hàng doanh nghiệp, nên rất đồng cảm với những gì y nói. Song, điều khiến anh ngạc nhiên hơn cả là: “Trước đây thấy em xử lý những chuyện này đâu ra đấy, anh cứ ngỡ em rất giỏi việc này chứ.”
“Ai cũng nói vậy, nhưng mà…” Biên Tích không chắc đây có phải là một lời khen không, bèn cười gượng một tiếng, cười xong lại tức thì rơi vào hoang mang, như một đứa trẻ mẫu giáo hỏi cô giáo: “Em có thích không?”
Nghiêm Ngạn Khoát không coi y như một kẻ say bí tỉ, ngược lại còn trịnh trọng hỏi: “Em có thích không?”
Biên Tích nghiêng đầu, do dự một hồi. “Chẳng biết nữa.” Vài giây sau, y lại lắc đầu. “Em chỉ biết là, em bắt buộc phải giỏi như vậy.”
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn y, khẽ khàng an ủi: “Không có chuyện gì là “bắt buộc” phải làm cả đâu em.”
“Có đấy.” Biên Tích khẽ phản bác. “Thật ra hồi bé tính em không tốt chút nào…”
Nghiêm Ngạn Khoát nhướng mày. “Khó mà tưởng tượng được.”
Biên Tích nghiêm túc nói: “Thật đấy, hồi bé em mít ướt lắm, vì cứ khóc là được hết những thứ mình muốn, nên càng ngày càng khó dỗ. Trước đây em còn hay đánh nhau với bạn bè, đến cả mấy đứa học lớp dưới cũng sợ em, thầy cô cũng phát phiền, nhưng cuối cùng bố mẹ em đều đứng ra giải quyết, dọn dẹp hậu quả cho em.”
Biên Tích kể về những “chiến tích” không mấy vẻ vang thời mẫu giáo mà lại cười tươi rói, đến mức Nghiêm Ngạn Khoát nhìn mà có phần ngẩn ngơ. Nụ cười tựa nắng hạ ấy chỉ kéo dài vài giây, rồi nhanh chóng như bị băng giá bao phủ. Khóe miệng Biên Tích chợt xịu xuống, vẻ mặt hoang mang như một đứa trẻ đang xem chuyện của người khác: “Nhưng rồi một ngày họ không còn giúp em nữa.”
Con tim Nghiêm Ngạn Khoát khẽ nhói lên: “Tại sao?”
Biên Tích chỉ đôi lần hiếm hoi nhắc đến gia đình trong những buổi tụ tập, nhưng lần nào cũng nhanh chóng lảng sang chuyện khác, không đào sâu.
Ngay cả trong khoảnh khắc này, Biên Tích cũng không hoàn toàn thổ lộ hết lòng mình, chỉ hời hợt lướt qua nguyên do, rồi nhắc đến kết quả đau lòng: “Tóm lại là, sẽ không giúp em nữa.”
Nghiêm Ngạn Khoát không gặng hỏi, chỉ đưa tay đặt lên vai y, xoa nhẹ mấy cái như để an ủi.
Biên Tích vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang đặt trên vai mình, khóe miệng gượng gạo nhếch lên một chút, rồi tiếp tục: “Sau khi họ ly hôn, chẳng ai muốn nuôi em cả, nên gửi em đến nhà họ hàng ăn học. Có lần em nghe lén được dì với dượng cãi nhau, họ nói tính em tệ quá, không nghe lời, lại hay quậy phá, chẳng đáng yêu chút nào, muốn tống em đi.”
Biên Tích vừa bẻ ngón tay vừa nói: “Lúc đó em đã chuyển trường hai lần rồi, em sợ cứ thế này mãi, bố mẹ sẽ càng trách em hơn. Cho nên em đành phải tỏ ra nhiệt tình hơn một chút, ngoan ngoãn hơn một chút, cứ nghĩ là… làm vậy, liệu họ có vui lên mà đón em về không?”
Lần này Nghiêm Ngạn Khoát tuy chỉ chạm đến chưa đầy một phần mười nỗi cay đắng tuổi thơ của y, nhưng cũng đã xót xa đến không lời nào tả xiết.
Người ta nói rằng sẻ chia những vết sẹo lòng còn riêng tư hơn cả thể xác, Nghiêm Ngạn Khoát đã từng tha thiết được hòa làm một với Biên Tích – theo bất cứ nghĩa nào – vậy mà giờ đây lại vì xót thương mà không dám hỏi han thêm nữa.
“Dẫu là hồi bé, em chắc chắn cũng là một đứa trẻ đáng yêu.” Nghiêm Ngạn Khoát biết rõ kết cục, bèn nhận xét. “Nếu họ không đón em về, đó là lỗi của họ.”
“Không sao đâu anh, giờ em quen không có họ rồi.” Biên Tích đã quen với cảnh ăn nhờ ở đậu, quen với sự cô đơn và việc phải tỏ ra ngoan ngoãn, y nhanh chóng từ một đứa trẻ “xấu tính” bướng bỉnh trở thành một người anh lớn nhiệt tình, xởi lởi. “Lúc tìm việc, em muốn đi thật xa nhà nên đã chọn tham gia chương trình đào tạo của hãng hàng không, rồi trở thành tiếp viên. Em phát hiện ra, ở đây chỉ cần mình cười đủ nhiệt tình, phục vụ đủ chu đáo, thì sẽ nhận được rất nhiều tình yêu thương và sự đáp lại.”
Cũng phải đến khi đi làm rồi Biên Tích mới nhận ra, hóa ra tình yêu thương và sự đáp lại không phải là điều gì quá khó khăn. Có lẽ vì vị ngọt đến quá muộn màng và bất ngờ, Biên Tích không kìm được mà khắc sâu sự nhiệt tình và chu đáo vào tận xương tủy, đến nỗi những mối tình sau này, đối phương đều phải kinh ngạc trước giá trị cảm xúc mà y có thể mang lại. Dùng lời của người bạn trai cũ là cơ trưởng mà nói, y dường như đã biến cả cuộc sống của mình thành một khoang hành khách, nơi đâu cũng chan chứa sự ấm áp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó.
Nghiêm Ngạn Khoát nghe đến đây, khó mà kìm nén được cảm xúc của mình nữa, bèn mặc cho nó mặc sức tuôn trào. Anh không còn bận tâm đến hoàn cảnh hay ánh mắt của những người xung quanh, kéo y vào lòng, dùng đầu ngón tay mân mê đôi môi y mà nói: “Biên Tích, em thật sự không cần phải nhiệt tình với tất cả mọi người đâu, nhất là với anh. Anh chỉ mong em được vui vẻ thoải mái mà thôi.”
Ánh mắt Nghiêm Ngạn Khoát dịu dàng quá đỗi, giữa không gian quán bar lại càng thêm phần tình tứ. Biên Tích kín đáo dời mắt đi, cố ý dùng lời bông đùa để che giấu sự bối rối ban nãy của mình: “Luật sư Nghiêm, anh có quên không đấy? Ban đầu mà không phải em nhiệt tình tấn công, thì làm sao mà hai đứa mình hút nhau được hả!”
Cứ ngỡ chủ đề này sẽ kết thúc ở đây, nào ngờ Nghiêm Ngạn Khoát lại không chịu buông tha, nghiêm túc phản bác: “Không đâu.”
Biên Tích ngạc nhiên nhìn anh.
“Dẫu em chẳng hề chủ động, không đến bắt chuyện, cũng không cười với anh – dẫu chỉ đứng yên ở đó, anh vẫn sẽ để ý đến em.” Nghiêm Ngạn Khoát cúi đầu, hơi thở ấm áp khi nói khẽ phả vào tai Biên Tích, tựa như những áng mây gấm hoa rực rỡ. “Với lại, lần thứ hai gặp em, hoàn toàn không phải là tình cờ.”
Vành tai Biên Tích cũng ngứa ngáy hệt như cõi lòng, y lùi lại nửa bước, như đang lắng nghe một nhà tiên tri Hy Lạp cổ đại tuyên bố một lời sấm truyền kinh thiên động địa. Y nghe Nghiêm Ngạn Khoát nói: “Là anh xin Nghiêm Phàm Tuyền lịch bay của em, rồi cố tình chọn ghế 6C để đến gặp em.”
Biên Tích nhớ cái tên này, từng gặp trong đợt huấn luyện nhân viên mới, nhưng y nào có ngờ cô lại có quan hệ với Nghiêm Ngạn Khoát, lắp bắp hỏi: “Nghiêm… Phàm Tuyền?”
“Ừm. Con bé là em gái anh.”
Tựa một quân sư tung hoành ngang dọc mà lại dám khai tuốt những mưu mẹo mình từng dùng, Nghiêm Ngạn Khoát thẳng thừng thú nhận, nhưng tâm tư lại chẳng mấy thẳng thắn.
Đầu óc Biên Tích trống rỗng một lúc, đến khi hoàn hồn, y nửa hờn dỗi nửa bông đùa: “Luật sư Nghiêm đúng là cao tay thật đấy.”
Nghiêm Ngạn Khoát khẽ cười, ghé vào tai y thì thầm: “Cũng một chín một mười cả thôi.”
Biên Tích dùng đốt ngón trỏ chống vào ngực anh, ngẩng đầu, miệng kề sát miệng Nghiêm Ngạn Khoát, bắt chước giọng điệu của anh hỏi: “Vậy rốt cuộc, hai đứa mình, ai mới là người vòng vo với ai đây?”
Nghiêm Ngạn Khoát bị ngón tay đẩy lùi lại một bước nhỏ, rồi nhanh chóng tiến lên, đón lấy ngón tay ấy. “Lừa dối em là anh sai.”
Như lần trước trong lều trại đã làm với Biên Tích, người nhận lỗi đặt tay y lên cằm mình. “Vậy thì, để trừng phạt–”
Anh đồng thời ngẩng cao cổ, để lộ động mạch chủ yếu ớt, nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Em cũng có thể véo lại.”