Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 73

“Anh nhớ chưa?” Biên Tích ngoảnh lại hỏi Nghiêm Ngạn Khoát.

Nghiêm Ngạn Khoát điểm nhẹ lên trán y, bảo dễ nhớ lắm.

Cửa lớn hé mở rồi đóng sầm, chẳng đợi Nghiêm Ngạn Khoát kịp phản ứng, Biên Tích đã đẩy anh vào tường, cả người nhào tới, như con koala ôm ghì lấy cổ anh.

“Không đi nữa chứ?” Biên Tích trông đến tội.

Nghiêm Ngạn Khoát đỡ lấy mông y, hỏi: “Em thế này thì làm sao anh đi được?”

Biên Tích cười hì hì, được đằng chân lân đằng đầu: “Tuy mục đích của anh không sai, nhưng em vẫn có lời muốn nói.”

Nghiêm Ngạn Khoát bèn đứng ngay ngắn, khiêm tốn nhận phê bình, “Em nói đi.”

“Sau này, dù vì bất cứ lý do gì, anh cũng không được lấy sự an toàn của bản thân ra đùa giỡn.” Biên Tích để tỏ ý trừng phạt, cắn nhẹ vào cằm anh một cái, “Anh một mình về nhà nguy hiểm biết bao, lỡ lại bị thương thì phải làm sao… Định làm em xót chết hả?”

Cái kiểu làm nũng xen lẫn quan tâm thẳng thắn thế này, ai mà chịu cho nổi.

Ánh mắt Nghiêm Ngạn Khoát tối sầm lại, tức thì bế ngang người y lên, một mạch chạy vào phòng tắm, đá tung cánh cửa khép hờ, rồi thả y vào bồn tắm đầy nước ấm.

Mưa dầm cả đêm không ngớt.

Từ ngày về ở nhà Biên Tích đến nay, đây là lần đầu tiên Nghiêm Ngạn Khoát thực sự cùng y chung chăn chung gối.

Biên Tích nằm gọn trong lòng Nghiêm Ngạn Khoát, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh.

Khóc rồi, nói ra hết rồi, ngược lại chẳng còn nhiều khúc mắc không thể vượt qua. Ít nhất thì hiện tại Biên Tích cảm thấy, bản thân đang hoàn toàn thả lỏng, và toàn tâm toàn ý đắm chìm trong mối tình này.

Không còn rào cản của chiếc túi ngủ, hai người có thể ôm nhau, có thể hôn nhau, có thể làm những hành động thân mật nhất của những cặp tình nhân, có thể thủ thỉ những tâm sự đêm khuya.

Biên Tích nghĩ đến đâu thì nói đến đó, kể cả những chủ đề mà một năm trước đây y tuyệt đối không thể nào mở lòng chia sẻ: “Em nghĩ rồi, chuyện mua nhà ấy, thật ra em có thể gửi tiết kiệm trước, đợi ổn định rồi hẵng tính. Đến lúc đó chọn một vị trí tốt, cùng lắm thì diện tích nhỏ một chút. Dù sao cũng là căn nhà thứ hai của gia đình, vẫn phải cân nhắc đến việc giữ giá.”

Nghiêm Ngạn Khoát nghịch tóc y, nghiêm túc đưa ra lời khuyên: “Cũng không cần mua nhỏ quá đâu. Nhân lúc căn kia của anh còn mới, giá đang cao, có thể bán đi trước, hai đứa mình cùng nhau đổi sang căn lớn hơn. Còn chuyện trang trí, chứa đồ, cứ theo ý em.”

Biên Tích cũng không phản đối đề nghị này, dù sao sau này chắc chắn vẫn sẽ ở cùng nhau, chung tiền mua một căn nhà lớn cũng chẳng sao, chỉ là dòng tiền luân chuyển sẽ hơi phức tạp một chút. Biên Tích gãi đầu nói: “Giờ bán nhà không phải lỗ lắm sao? Hay là mình cứ ưu tiên xem xét căn thứ hai trước đã, nếu thật sự không tìm được căn nào ưng ý thì hẵng tính tiếp.”

Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu, bảo không thành vấn đề, ngày mai có thể bắt tay vào xem xét.

Hai người nép vào nhau thủ thỉ hồi lâu, những cặp đôi đang trong giai đoạn nồng thắm lúc nào cũng thấy thời gian trôi quá nhanh, đến lúc tắt đèn cũng chẳng đành lòng. Cuối cùng Biên Tích không chịu nổi nữa, cảm thấy thật sự phải ngủ rồi, mới miễn cưỡng tắt chiếc đèn đầu giường.

Căn phòng tức thì chìm trong bóng tối, Biên Tích trở mình, nằm thẳng người nhìn lên trần nhà đen kịt.

Bên tai bỗng vọng lại tiếng gọi rất khẽ của Nghiêm Ngạn Khoát.

“Biên Tích.” Nghiêm Ngạn Khoát xoay người, kề miệng sát tai y, “Trước đây em nói, lúc nào anh cũng đẩy tiến độ nhanh quá, giờ nghĩ lại, đúng là vấn đề của anh thật.”

Biên Tích chưa kịp phản ứng, bèn nghiêng người về phía anh, giữ tư thế đối mặt: “Sao cơ?”

“Trước đây điều kiện nhà anh không tốt lắm, muốn cái gì cũng không dám mua, mua rồi cũng dễ bị người ta cướp mất, cho nên, có thứ gì tốt anh đều thích giữ khư khư trong tay, chỉ sợ chưa kịp ấm chỗ đã không còn.”

“Lúc đó anh vay rất nhiều tiền để mua căn nhà ở Tân Giang, rồi lại lao đầu vào nhận hàng tá vụ án, cũng là không muốn bị người ta xem thường.”

“Sau này anh từng có một mối tình, em cũng biết, kết cục không mấy viên mãn, có lúc anh thậm chí còn hoài nghi không biết mình có thật sự tệ hại đến thế không.”

Nghiêm Ngạn Khoát thẳng thắn thừa nhận ha.m m.uốn kiểm soát của bản thân, “Cho nên dù là với đồ vật mình thích, hay với người mình thương, anh đều cảm thấy rất bất an. Nhưng anh sợ em ghét, nên chỉ có thể tự kiềm chế mình – đừng có nhiều suy nghĩ vẩn vơ như thế, đừng lúc nào cũng ghen tuông, đừng làm em không vui.”

Cái “trái đắng” này, Biên Tích lại rất sẵn lòng nếm trải. Y bịt miệng Nghiêm Ngạn Khoát lại, ghé vào tai anh, nói: “Vậy nếu em nói, em thích nhìn anh mất kiểm soát vì em thì sao?”

Nghiêm Ngạn Khoát tức thì tròn mắt.

“Thật ra em thích nhìn dáng vẻ anh ghen tuông lắm.” Biên Tích thẳng thắn và trực diện nói: “Hiểu chưa?”

Nghiêm Ngạn Khoát được an ủi rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy chẳng dễ chịu.

Biên Tích cười nói: “Cho nên anh thấy hai đứa mình hợp nhau biết mấy chưa.”

Nghiêm Ngạn Khoát cuối cùng cũng bị y chọc cười, kéo theo cả tấm nệm cao su cũng rung lên.

“Ngủ đi.” Nghiêm Ngạn Khoát che mắt y lại, dịu dàng nói: “Đêm nay sẽ mơ thật đẹp.”

Biên Tích ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Nghiêm Ngạn Khoát, đó là mùi hương đặc trưng của riêng hai người họ.

Thế là trên chiếc giường của quý ngài may mắn họ Biên, y mơ thấy giấc mơ mà Biên Tích thuở ấu thơ chưa từng có được, đó là một khoảng trời xanh ngắt và thảm cỏ xanh rì.

Đêm đó ngủ ngon lạ thường, đến nỗi sáng hôm sau Biên Tích chẳng hề hay biết Nghiêm Ngạn Khoát đã ra khỏi nhà từ lúc nào.

Trước khi đi, Nghiêm Ngạn Khoát đã chuẩn bị bữa sáng, để lại lời nhắn cho Biên Tích, y cứ thế ở nhà chờ, xem hết ba bộ phim nghệ thuật mà trước đây chưa có dịp xem.

Đến bữa trưa, Nghiêm Ngạn Khoát gửi cho Biên Tích năm đường link dự án mới, còn làm một bảng tổng hợp, liệt kê ưu nhược điểm của các khu vực khác nhau, cũng như điểm mạnh yếu của từng bất động sản, để Biên Tích sàng lọc trước.

Biên Tích cười trêu anh định giành miếng cơm của môi giới à, rồi vừa nhấm nháp miếng sandwich, vừa bắt đầu tìm hiểu thông tin các khu vực.

Đến hơn bảy giờ tối, Nghiêm Ngạn Khoát xong việc trở về, Biên Tích vẫn đang loay hoay với món canh hầm mà y chẳng hề thạo.

Nghiêm Ngạn Khoát nhìn con bồ câu èo uột trong nồi, cười bảo: “Cứ để đó, anh làm cho.”

“Hầy, em còn định trổ tài một phen cơ đấy.” Biên Tích ngượng ngùng cởi tạp dề, nhường lại không gian cho đầu bếp, “Thôi kệ, vẫn nên để người giỏi làm việc sở trường thì hơn!”

Nghiêm Ngạn Khoát nhận lấy tạp dề từ tay y, rắc thêm chút muối vào nồi canh, rồi chỉnh lửa, đậy nắp lại, quay sang nói với Biên Tích: “Đợi thêm hai mươi phút nữa là ăn được rồi, em ra ngoài ngồi chơi trước đi.”

“Thôi mà, mình làm cùng đi.” Biên Tích kéo tay anh ra sô pha, bắt đầu tán gẫu, “Hôm nay ở hãng luật có bận không anh?”

Nghiêm Ngạn Khoát đáp: “Cũng tạm, anh không nhận vụ mới, chủ yếu là xử lý chuyện lần trước.”

Biên Tích quan tâm hỏi: “Kết quả thế nào rồi?”

“Có phán quyết đối với chồng cũ của Ngô Hồng Anh rồi, kẻ lần trước đến nhà anh gây rối cũng đã bị phê chuẩn bắt giữ, một thời gian nữa là có thể khởi tố công khai.” Nghiêm Ngạn Khoát thở phào nhẹ nhõm, “Tạm thời không có gì phải bận rộn nên anh đã nói với Lão Chu xin nghỉ phép năm.”

Biên Tích kinh ngạc: “Anh còn có phép năm nữa á?!”

“Đây là ngày nghỉ theo luật định, sao anh lại không có?” Nghiêm Ngạn Khoát bị vẻ mặt kinh ngạc của y chọc cười, “Trong mắt em, Hằng Thiên rốt cuộc là cái xưởng bóc lột tàn tệ đến mức nào thế?”

Biên Tích oan uổng: “Em thấy anh đến cả Tết Dương lịch cũng đi làm, còn tưởng bên anh không bao giờ có ngày nghỉ cơ đấy.”

“Khi đó là nhiều vụ án, lúc bận thì không kể xiết.” Dân trong nghề này nói cho cùng cũng là bên B, chẳng có giờ giấc làm việc cố định nào, ngày nghỉ hoàn toàn phụ thuộc vào khách hàng và nguồn án. Trước đây, phép năm của Nghiêm Ngạn Khoát toàn nghỉ không hết, anh bèn xin quy đổi thành tiền, nhưng lần này anh muốn nhân lúc rảnh rỗi tranh thủ dùng hết, “Giờ đang là thời gian trống, em cũng không có lịch bay, hay là hai đứa mình đi du lịch một chuyến nhé?”

Biên Tích vui vẻ đồng ý: “Được đó!”

Để cả hai sắp xếp được chín ngày rảnh rỗi quả thực là chuyện hiếm có, trước đây ngay cả những chuyến đi trong khu vực đồng bằng châu thổ Trường Giang cũng phải canh theo lịch trình bốn tám[1] của Biên Tích, lần này cuối cùng cũng dư dả thời gian, có thể đi xa hơn.

Hai người nhìn quanh bản đồ Trung Quốc một vòng, cuối cùng chọn cao nguyên Thanh Tạng, nơi cả hai đều ít khi đặt chân, làm điểm đến.

Biên Tích thuộc tuýp người nói là làm, chọn xong địa điểm là ngay giây sau đã muốn lên đường: “Vậy mình mua vé bây giờ, mai đi luôn hả anh?”

“Khoan đã.” Nghiêm Ngạn Khoát bị cái sự quyết đoán này của y làm cho đầu óc quay cuồng, “Không cần xem thời tiết trước hả?”

“Không cần đâu, chẳng lẽ cả chín ngày thời tiết đều tệ.” Biên Tích đương lúc phấn khích, chỉ muốn lập tức thu dọn hành lý lên đường, “Với lại mùa này trên cao nguyên cùng lắm chỉ nắng hơn một chút thôi, thời tiết không đến nỗi quá tệ đâu!”

Dù cho tiếp viên trưởng đã đặt chân đến khắp nơi trên thế giới nói vậy, Nghiêm Ngạn Khoát vẫn không dám lơ là: “Đợi chút, em đừng mua vé máy bay vội. Anh có thẻ thành viên của hãng các em, mua vé sẽ rẻ hơn nhiều.”

Thẻ Bạch Kim mua vé quả thực còn hời hơn cả giá nội bộ, mà dịch vụ lại tuyệt vời, Biên Tích không khăng khăng nữa, quay người đi thu dọn hành lý.

Nghiêm Ngạn Khoát mở máy tính, chăm chú tra cứu.

Vài giờ sau, Nghiêm Ngạn Khoát cuối cùng cũng làm xong kế hoạch chi tiết, nói với Biên Tích: “Mình thứ Ba tuần sau đi.”

Biên Tích lấy làm lạ: “Sao lại là thứ Ba tuần sau?”

“Thứ Hai tuần sau trời mưa, Chủ nhật lại lạnh quá.” Nghiêm Ngạn Khoát chỉ vào bản tin dự báo thời tiết, nói: “Nhiệt độ thứ Ba tuần sau vừa đẹp, chúng ta chỉ cần mang theo đồ chống nắng và giữ ấm thôi.”

Biên Tích kinh ngạc gật đầu.

Nghiêm Ngạn Khoát lại xoay ngược chiếc laptop, cho Biên Tích xem: “Lịch trình anh cũng viết xong rồi, đến lúc đó chúng ta có thể tự lái xe theo lộ trình này.”

Biên Tích nhìn những dòng chữ chi chít trên màn hình, không thể tin nổi mà đọc thành tiếng: “Lộ trình, thời gian thức dậy, hành lý cần thiết, chỗ ở, nhà hàng… Không phải chứ, đến cả chuyến xe và mức độ mệt mỏi mỗi ngày anh cũng ghi vào luôn hả?”

Lên kế hoạch chi tiết cho chuyến đi, đây gần như là điều bắt buộc mỗi khi Nghiêm Ngạn Khoát đi xa, anh xòe tay nói: “Phòng ngừa bất trắc thôi.”

Biên Tích lộ vẻ kinh hãi, nói: “Hình như em biết tại sao anh ít khi đi du lịch rồi, khối lượng công việc cỡ này… quả thực rất đáng sợ.”

Nghiêm Ngạn Khoát ngẩng đầu nhìn y cười, rồi lại cúi xuống chăm chú thao tác trên điện thoại, đáp: “Cũng bình thường thôi.”

Biên Tích thấy anh mở giao diện mạng xã hội, tò mò hỏi: “Giờ anh lại sắp xếp gì nữa vậy?”

“Thêm WeChat của chủ cho thuê xe.” Nghiêm Ngạn Khoát mặt không đổi sắc, nói: “Anh sợ lúc đó không thuê được xe nên đặt trước cho chắc.”

Biên Tích trợn tròn mắt: “Vậy lỡ đến nơi mới phát hiện chỗ thuê xe cách điểm đến rất xa thì sao?”

“Không đâu, anh đã tính toán khoảng cách trên bản đồ rồi, tìm chỗ cho thuê xe gần nhất.” Nghiêm Ngạn Khoát khẳng định.

Biên Tích há miệng, không biết nên nói gì: “Lỡ như chúng ta không đi theo kế hoạch thì sao?”

Nghiêm Ngạn Khoát khó hiểu: “Có khả năng đó hả?”

Biên Tích nhìn anh, một lúc lâu sau, vì không tin tưởng vào chính mình, có chút ngượng ngùng gật đầu.

Nghiêm Ngạn Khoát hơi trầm ngâm, dừng tay đang liên lạc với chủ cho thuê xe, mở lại bảng kế hoạch trên máy tính, vừa gõ chữ vừa nói: “Em nói đúng. Vậy anh làm thêm một bản plan B, rồi tìm một chỗ cho thuê xe nào có thể hoàn lại tiền đặt cọc.”

Vị tiếp viên trưởng vốn luôn theo tôn chỉ xách ba lô lên và đi, ngay cả vé máy bay khách sạn cũng có thể tùy hứng mua ngay lúc đó, nay phải chịu một cú sốc không hề nhỏ. Y đứng sau màn hình nhìn Nghiêm Ngạn Khoát với cái bộ dạng như đang chuẩn bị cho một dự án IPO triệu đô của tập đoàn du lịch Everest, bật cười nói: “Cục cưng ơi, dáng vẻ hiện tại của anh cứ như đang chuẩn bị cho dự án IPO[2] của tập đoàn du lịch Everest ấy.”

Bàn tay đang gõ phím của Nghiêm Ngạn Khoát khựng lại, anh ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi: “Em nói gì cơ?”

“Em nói anh nghiêm túc quá rồi.” Biên Tích bước đến trước mặt anh, ngồi lên đùi anh, vòng tay qua ôm cổ, “Mình du lịch chứ có phải đi làm đâu. Chỉ cần ở bên anh thì sao mà chẳng được, thả lỏng đi anh.”

Nghiêm Ngạn Khoát nuốt nước bọt, gượng gạo hỏi: “Không, ý anh là, câu trước đó. Em gọi anh là gì cơ?”

“À…” Biên Tích chớp mắt, ngây thơ nghiêng đầu, “Gọi anh là cục cưng, sao thế?”

Lời tác giả:

Lúc này đây, Biên Tích nào có hay những gì sắp sửa ập xuống.

Với lại, đang đếm ngược đến lúc end truyện rồi đó!

Lời editor:

Tác giả confirm MBTI của hai bạn, luật sư Nghiêm luôn là INTJ, còn tiếp viên trưởng Biên là mix giữa INFP với ENFP nha.

[1]Làm việc 8h/ngày và 4 ngày/tuần.

[2]IPO là viết tắt của Initial Public Offering – tiếng Việt gọi là phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng. Nói đơn giản, IPO là quá trình một công ty “lên sàn chứng khoán” để bán cổ phần của mình cho người dân lần đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment