Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 78

Do hai vị cơ trưởng bị nghi ngờ có hành vi “vụng trộm sau lưng”, Biên Tích về đến nhà vẫn không ngừng truy hỏi Nhiếp Hàng trong nhóm chat.

Biên Tích: [@Anh Nhiếp, anh với anh Viễn lại sao thế?]

Biên Tích: [Có chuyện gì thầm kín mà em không được nghe à /nghi hoặc]

Mười phút sau, không một ai hồi đáp.

Biên Tích: [Không thèm để ý đến em.]

Biên Tích: [Tố cáo hai người lập hội chơi riêng. /ấm ức/ấm ức]

Từ lần trước bị Nhiếp Hàng kéo vào nhóm chat, Nghiêm Ngạn Khoát cũng thỉnh thoảng vào nói vài câu. Tuy nhiên, ba người còn lại đã lập một nhóm mới, có chuyện gì cần than thở về công việc vẫn quen trò chuyện trong nhóm nhỏ.

Chuyện lập nhóm mới Nghiêm Ngạn Khoát có biết, cũng hiểu, còn tự giễu rằng bị luật sư nhìn chằm chằm lúc nói chuyện công việc đúng là không được tự nhiên lắm. Dù vậy, nếu Biên Tích gặp chuyện gì vui, lúc video call đều sẽ chia sẻ với bạn trai, qua lại một thời gian tình cảm của cặp đôi nhỏ trái lại càng thêm thắm thiết.

Lần này Biên Tích nhắn trong nhóm có Nghiêm Ngạn Khoát, tạo cơ hội cho vị luật sư tại gia được dịp trổ tài ăn nói.

Nghiêm Ngạn Khoát nói theo: [@Biên Tích Có anh để ý đến em đây.]

Biên Tích đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu ngạc nhiên: “Hai đứa mình cách nhau có hai mét, anh có cần phải vào nhóm tìm em thế không?”

Nghiêm Ngạn Khoát ôm bó hoa lớn lấy từ trong xe ra, đặt lên bệ cửa sổ lồi, vừa xịt nước vừa nói: “Sợ có người mải mê chơi điện thoại, không nhìn thấy anh.”

Biên Tích chẳng hiểu sao lại bị chọc cười, đứng dậy, ôm anh từ đằng sau, “Đâu mà không thấy, em xem nào?”

Nghiêm Ngạn Khoát thuận thế xoay người lại, chóp mũi chạm vào chóp mũi Biên Tích.

Biên Tích sờ cằm anh, cười nói: “Thấy rồi nha, mũi mày mắt đều thấy cả rồi. Nhà ai mà đẹp trai thế.”

Nghiêm Ngạn Khoát nhỏ giọng bảo y “ấu trĩ”, nhưng trước khi quay người đi xử lý đám hoa vẫn đáp lại một câu: “Nhà em đó.”

Biên Tích mãn nguyện, khoanh chân ngồi lên bệ cửa sổ lồi, một tay nghịch ngợm đóa hồng, một tay trả lời tin nhắn trong nhóm.

Nhiếp Hàng trả lời: [Đang bận, đừng gọi /ôm quyền]

Biên Tích thấy vậy lập tức lên tinh thần, thẳng lưng dậy, hai tay ôm điện thoại gõ chữ: [Trời ơi! Ngày nghỉ mà, anh bận gì thế /nghi hoặc/nghi hoặc]

Sau đó thì chẳng còn ai trả lời nữa.

Biên Tích huơ huơ màn hình về phía Nghiêm Ngạn Khoát: “Anh nói xem hai người họ có quá đáng không?”

“Đúng là quá đáng.” Nghiêm Ngạn Khoát nắm lấy mu bàn tay Biên Tích, đè cả điện thoại xuống mặt bàn trên bệ cửa sổ, liếc nhìn khung cửa kính một chiều, bỗng cúi người hôn tới, kề sát bên má y, nói: “Nhưng hình như tụi mình cũng chẳng khá hơn là bao.”

_

Nhiếp Hàng nói bận, quả thực không lừa người, nhưng cũng không phải kiểu bận bịu vớ vẩn như Biên Tích nghĩ, hắn có việc đứng đắn cần làm.

Việc đứng đắn chính là lúc đi ngang qua một cửa hàng ven đường thì mua bánh kem, chuẩn bị mang đến nhà Kiều Viễn để tạ lỗi.

Nhiếp Hàng chuyển áo khoác và bánh kem sang tay trái xách, giơ tay phải lên gõ cửa, “Anh Viễn, là tôi đây.”

Trong cửa vọng ra một tiếng đáp nhàn nhạt: “Là cậu thì tôi phải mở cửa à?”

“Mở đi mở đi.” Nhiếp Hàng lại gõ thêm hai cái, “Mua bánh kem hạt dẻ cho anh đây, đừng giận nữa mà.”

Kiều Viễn thấy buồn cười: “Tôi ba tuổi hay gì mà phải lấy bánh kem ra dỗ?”

Nhiếp Hàng cười nói: “Ối dào, nói anh ba tuổi còn thấy nhiều quá ấy chứ.”

Kiều Viễn hừ một tiếng, vẫn không chịu mở cửa.

Nhiếp Hàng mất kiên nhẫn: “Được rồi đó nha, Kiều Viễn, anh mà không mở nữa là tôi bấm thẳng mật khẩu đó.”

Trước đây Kiều Viễn từng say khướt một lần, Nhiếp Hàng đưa anh ta về nhà, lúc đó đã biết mật khẩu rồi. Tay nghề nấu canh hầm gia truyền của Kiều Viễn phải nói là tuyệt đỉnh, những lúc không bay Nhiếp Hàng thường hay ghé qua chơi.

Kiều Viễn hết cách, đành phải mở cửa. Hôm nay không đi làm, anh ta mặc đồ ở nhà, sợi dây chuyền vàng đen lấp lánh trên xương quai xanh.

“Biết thế đã đổi mật khẩu rồi.” Kiều Viễn buông một câu, dựa vào tường, khoanh tay nhìn hắn.

Nhiếp Hàng chẳng coi mình là người ngoài, quen thói quăng giày da lên kệ, xỏ dép lê đi theo: “Thừa nhận đi, anh sẽ không làm thế đâu.”

Kiều Viễn sầm mặt, đóng sập cửa lại.

Nhiếp Hàng tức thì như bị giẫm phải đuôi: “Ấy! Đau! Kẹp áo rồi!”

Kiều Viễn cạn lời: “Kẹp áo mà cậu đau cái gì?”

“Xót chứ sao.” Nhiếp Hàng đẩy cửa, gỡ vạt áo ra, cẩn thận lau lau bề mặt da hai cái, “Da thật đó, bao nhiêu là tiền.”

Kiều Viễn không thèm để ý đến hắn nữa, quay người vào bếp. Trên bếp đang hầm hai nồi canh, đã ninh được nửa ngày rồi, anh ta quay lưng ngồi trên ghế đẩu trông lửa.

Nhiếp Hàng thăm dò: “Anh Viễn, ăn bánh kem không?”

“Không ăn.”

“Anh đang hầm canh à?”

“Ừm.”

“Hì.” Nhiếp Hàng bật ra một tiếng cười, “Có phần của tôi không?”

Kiều Viễn quay đầu lại liếc hắn một cái, “Cậu nói xem?”

“…Không có.” Nhiếp Hàng rất biết điều, tự hỏi tự đáp xong, ngừng một lát, lại nói: “Ờm, thật ra hôm nay tôi đến là muốn nói chuyện thẳng thắn với anh.”

Nghe vậy, Kiều Viễn vặn lửa nhỏ nhất, đi đến trước mặt hắn, hất cằm nói: “Nói gì?”

“Những lời nói trong điện thoại, tôi không đùa đâu.” Nhiếp Hàng thu lại nụ cười, hai tay bưng bánh kem, đưa đến trước mặt Kiều Viễn, “Đều là nghiêm túc cả.”

Kiều Viễn thoáng khựng lại, ngón tay xoay xoay hai vòng trên dải ruy băng vàng nhạt, rồi kéo ra, nhận lấy chiếc bánh, đặt lên bàn trà.

Chiếc bánh rất nhỏ, chỉ chừng bốn inch, làm rất tinh xảo, là của tiệm mà Kiều Viễn thích nhất. Bánh kem hạt dẻ là vị đắt hàng của tiệm bánh ngọt này, thường xuyên hết sớm.

Nhiếp Hàng ngồi xổm xuống, cằm ngang bằng với chiếc bánh, từ góc nhìn của Kiều Viễn, chỉ có thể thấy đôi mắt chân thành của hắn, “Có lẽ đến giờ anh vẫn không tin – ‘Sao thằng này nói cong là cong được ngay thế nhỉ’, ‘Nó có đang đùa mình không đây’, kiểu kiểu vậy.”

“Nói thật, chính tôi cũng không ngờ, mình lại có thể thích con trai. Nhưng tôi,” Nhiếp Hàng hít một hơi thật sâu, “thật sự thích… anh lắm.”

Kiều Viễn cúi đầu nhìn chiếc bánh, một lúc lâu sau ánh mắt mới chuyển về phía Nhiếp Hàng, anh ta thở dài, quay người vào bếp, lấy ra một cái bát, lặng lẽ múc canh.

Nhiếp Hàng đợi một lúc không thấy hồi âm, đang định nói gì đó, bỗng thấy người ta bưng bát canh tới.

“Cẩn thận bỏng.” Kiều Viễn nói.

Nhiếp Hàng ngớ người: “Gì đây?”

Kiều Viễn mặt không cảm xúc nói: “Phải để nguội.”

“Không phải.” Nhiếp Hàng thầm nghĩ ý trên mặt chữ thì làm sao tôi không hiểu được, “Tôi không hiểu, có phần của tôi à?”

Kiều Viễn cười một tiếng, lại là câu nói đó: “Cậu nói xem?”

“Ối dào, anh Viễn.” Lần này Nhiếp Hàng hiểu rồi, vui đến độ nhảy dựng lên, đứng thẳng người, “Anh đúng là anh trai tôi.”

Kiều Viễn lập tức phủ nhận: “Ấy, tôi không phải đâu nhé.”

“Đúng đúng đúng, anh không phải.” Nhiếp Hàng kịp thời phanh lại, “Vậy, anh là gì của tôi?”

Kiều Viễn bèn ghé sát lại, mũi anh ta kề sát mũi hắn.

Bao nhiêu năm làm anh em, khoác vai bá cổ cũng không phải chưa từng có, nhưng trước đây Nhiếp Hàng vì e ngại giới tính, từ cổ trở lên từ hông trở xuống tuyệt đối không vượt quá giới hạn, hành động này quả thực là đã vượt rào, Nhiếp Hàng theo phản xạ giật mình một cái.

“…” Trước hành động mờ ám này, Kiều Viễn ngừng một lát, ra vẻ nghiêm túc nói: “Đồng nghiệp.”

Nhiếp Hàng đến canh cũng chẳng buồn húp nữa, sốt ruột lay vai anh ta, “Anh nói lại câu nữa xem nào, đồng nghiệp á??”

Kiều Viễn bị hắn lay đến chóng cả mặt, cười đến lắc đầu không ngớt, một lúc lâu sau mới ngừng cười, nghiêng người ấn hắn ngồi lại xuống ghế, bản thân vẫn đứng, dùng hai chân kẹp lấy đầu gối Nhiếp Hàng, cúi đầu ghé vào tai hắn nói từng chữ một: “Bạn… trai.”

Nhiếp Hàng bất động, ngây người lặp lại: “Bạn trai…”

“Ừm.” Mũi Kiều Viễn lướt qua má Nhiếp Hàng, cuối cùng dừng lại ở quai hàm, “Chưa từng nói với em, thật ra, anh từng mơ thấy em đấy.”

Nhiếp Hàng toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích, chỉ biết hỏi: “Hả.”

“Mơ thấy, chúng ta đang hôn nhau.” Kiều Viễn nói nhỏ.

Nhiếp Hàng nuốt nước bọt, nghiêng đầu, hỏi: “Có chi tiết không?”

“Không có. Cả hai đứa đều ngốc nghếch, như học sinh cấp ba ấy.” Kiều Viễn hơi ngẩng đầu lên, mũi vẽ vòng quanh vành tai Nhiếp Hàng, “Nhưng chúng ta hẳn là thông minh hơn trong mơ, đúng không?”

Sống lưng Nhiếp Hàng thẳng tắp, khó khăn cất lời: “Chắc vậy.”

“Có… muốn thử không?” Chóp mũi của Kiều Viễn kết thúc kế hoạch thăm dò ở bên môi Nhiếp Hàng, anh ta sờ cằm hắn, gần như dùng hơi thở để hỏi.

Gần như cùng lúc đó, Nhiếp Hàng ngẩng đầu lên, hôn anh ta một cái.

Bốn cánh môi chạm khẽ, vừa chạm đã tách ra.

Chỉ mới chạm vào đối phương một chút, Nhiếp Hàng đã cảm thấy toàn thân như có luồng điện chạy qua, máu dồn lên tai, nhuộm đỏ cả vành tai.

Kỳ diệu quá, làm bạn bao nhiêu năm, lại có thể tiến triển đến bước này.

Kiều Viễn nhìn hắn, cười nói: “Cảm giác thế nào?”

“Không biết, tê tê.” Sờ lên môi mình, sau khi nếm thử hết lần này đến lần khác mới xác nhận: “Muốn thử nữa.”

Kiều Viễn bèn ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Hàng, cùng hắn dựa vào tường, bắt đầu khám phá nụ hôn sâu. Lưỡi Nhiếp Hàng đưa ra, hai người rượt đuổi nhau, công thành chiếm đất, khó phân thắng bại.

Sự xâm chiếm của hai con thú đực không dừng lại ở đó, chẳng biết hôn đến lúc nào, và ai là người ra tay trước, cuối cùng áo khoác của cả hai đều không cánh mà bay, cổ áo sơ mi mở phanh đều hằn đầy những vết đỏ thẫm.

Nhiếp Hàng thở hổn hển tựa trán vào trán Kiều Viễn, dùng lời nói lúc nãy của anh ta để hỏi ngược lại: “Giờ thì sao, cảm giác thế nào?”

“Sướng.” Kiều Viễn nói ngắn gọn, “Vẫn muốn.”

Nhiếp Hàng dường như nghe thấy một tiếng “ong” vang lên, lý trí hoàn toàn sụp đổ. Hắn lại hôn tới, môi lưỡi quấn quýt, cho đến khi nồi canh còn lại kêu lên báo động.

Kiều Viễn túm tóc hắn, bắt hắn ngẩng đầu, rảnh tay ra tắt bếp, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, trong mắt vẫn còn vương chút hơi sương mờ mịt.

“Được rồi.” Kiều Viễn vuốt tóc Nhiếp Hàng, lướt xuống cổ, bỗng dùng sức ấn mạnh xuống, thở dốc nói: “Đến lúc dùng canh rồi.”

_

Mãi đến chiều tối, hai vị cơ trưởng mới nhớ ra phải video call hỏi thăm người bạn bị bỏ rơi.

Biên Tích tắm xong, ngồi trên giường ăn dưa lưới đã cắt sẵn. Kiều Viễn và Nhiếp Hàng trông có vẻ nghiêm túc ngồi cạnh nhau trước ống kính, nhưng tất cả đều không qua được con mắt tinh tường của Biên Tích.

“Anh Nhiếp, cái áo sơ mi này anh mua khi nào thế, chưa thấy anh mặc bao giờ nha.” Biên Tích trêu chọc, “Sao trông quen quen thế nhỉ, phải không cục cưng?”

Nghiêm Ngạn Khoát đang xem máy tính ở cách đó không xa, nghe vậy đứng dậy, liếc nhìn màn hình, gật đầu, “Áo của cơ trưởng Kiều đó.”

“Ra là vậy~” Biên Tích “ồ” một tiếng đầy nhấn nhá, “Anh Viễn, hai người đang chơi trò chia sẻ tủ quần áo à?”

Kiều Viễn khẽ mím môi, xoay ống kính về phía mình, dịu dàng nhìn Nhiếp Hàng: “Bây giờ gọi điện cho cậu là muốn báo cho cậu một chuyện.”

Biên Tích khoanh chân, đặt đĩa dưa lưới lên đùi, đổi tư thế ăn.

Kiều Viễn nói: “Bọn tôi ở bên nhau rồi.”

“Thật không dễ dàng gì.” Biên Tích vỗ tay, “Anh Nhiếp đúng là khúc gỗ, em còn sốt ruột thay anh nữa là.”

Khúc gỗ đương sự lập tức không vui, giật lấy ống kính, chất vấn: “Tiểu Biên, chú em nói cái gì đó?”

“Nói hai người xứng đôi mà.” Biên Tích nhanh chóng đổi giọng.

Nhiếp Hàng lẩm bẩm “Thế còn nghe được”, rồi chỉ vào ống kính, hỏi: “Nghe nói tối nay có lễ hội đèn lồng, nhiều người đi ước nguyện lắm, bọn này cũng muốn đi xem náo nhiệt, hai người có đi cùng không?”

“Không biết nữa, hình như cũng chẳng có gì muốn thực hiện cả.” Biên Tích nhìn về phía Nghiêm Ngạn Khoát, vừa hay ánh mắt chạm phải ánh mắt người vừa đến, “Tất cả những gì muốn có, đều đã có được rồi.”

Giọng Nhiếp Hàng bỗng trở nên rất nhẹ, hắn len lén nắm lấy tay người bên cạnh, nói: “Vậy thì, ước nguyện năm tháng dài lâu, người vẫn như thuở ban đầu.”

Bình Luận (0)
Comment