Sáng hôm sau lúc Trần Tịch dậy, Hạ Lệnh Tân đã mua bữa sáng về, đang dọn vệ sinh. Thấy cậu dậy, anh quan tâm hỏi: "Dậy rồi à? Thế nào? Bụng đỡ đau chưa?"
Trần Tịch cảm nhận, bụng vẫn đau, nhưng không đau như tối hôm qua nữa, thế là cậu gật đầu đáp "Đỡ rồi", xuống giường ôm quần áo vào WC thay. Bởi vì cơ thể đặc biệt nên cậu vào WC thay quần áo. Hạ Lệnh Tân cũng tôn trọng cậu, cho tới bây giờ cũng chưa từng cởi trần trong phòng ngủ, điều này làm cho cậu cảm thấy rất an toàn.
Thay xong quần áo đi ra, Hạ Lệnh Tân đã quét tước xong, đang lau phòng. Trần Tịch đi đến bồn rửa mặt, anh còn dặn dò một câu: "Mở nước ấm, đừng dùng nước lạnh." Cậu "Ừ" một tiếng, có lẽ là thái độ của Hạ Lệnh Tân từ trước tới nay luôn rất tự nhiên nên cậu tỉnh dậy đã bình tĩnh lại, không còn cảm thấy xấu hổ bởi vì phải đối mặt với anh lúc đến tháng.
Rửa mặt xong cậu ngồi xuống bàn ăn sáng. Anh lau bàn, vừa lau vừa lảm nhảm: "Mấy ngày nay cậu không tiện, đi vệ sinh thì về ký túc xá. Ký túc xá mở cả ngày, không có ai quản lý. Ở lớp nhớ uống nước ấm, không uống nước lạnh. Nếu có tiết Thể dục thì xin nghỉ, hoặc là trốn đi chỗ khác. Thầy Thể dục biết tình huống lớp A10, không nói gì đâu..."
Trần Tịch lặng lẽ ăn một ngụm bánh mỳ uống một ngụm sữa đậu nành, nghe Hạ Lệnh Tân nhắc nhở không ngừng, cảm thấy rất lạ lẫm. Cậu nuốt xuống một ngụm bánh mỳ cuối cùng, nhìn anh, từ khóe mắt tới đuôi lông mày đều là ý cười: "Tớ biết rồi, tớ sẽ để ý. Sao hôm nay cậu biến thành gà mái thế? Đám Lý Tử Khâm từng thấy dáng vẻ này của cậu chưa?"
Hạ Lệnh Tân dừng tay, bất đắc dĩ cười cảm thán: "Haha, đừng nói đến họ, ngay cả tớ cũng là lần đầu tiên thấy mình như vậy đấy. Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu, thay đổi một người dễ như trở bàn tay."
Trần Tịch đỏ mặt không nói gì, cúi đầu thu dọn rác trên bàn, đứng lên định đi vứt vào thùng rác. Hạ Lệnh Tân lại chắn trước mặt cậu, thấp giọng nói: "Cho phép tớ ôm cậu được không?" cậu hoảng sợ, cuống quít giương mắt nhìn anh.
Anh không chờ cậu trả lời, vươn thẳng cánh tay ôm lấy cậu. Cậu hoảng sợ giãy giụa, anh lại ôm chặt hơn, cười khẽ bên tai cậu: "Không có nụ hôn chào buổi sáng, ôm một cái sạc pin cho tớ được chứ?" Nói xong thì buông cậu ra, đứng đàng hoàng, như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Trần Tịch đỏ mặt nhìn Hạ Lệnh Tân, xấu hổ nhỏ giọng nói: "Không được ôm!" Nói xong cúi đầu vòng qua anh đi vứt rác, thuận tiện ra ban công rửa mặt.
Cậu làm cho lòng anh ngọt ngấy, mặt thì đầy vẻ cưng chiều. Anh đáp: "Ừ, không ôm, về sau ôm quang minh chính đại... Đừng dùng nước lạnh, vừa nãy rửa mặt rồi rửa lại làm gì..." mặt và tai Trần Tịch đều đỏ bừng, nghe vậy lại vỗ nước lên mặt, nước này nóng quá...