Sau đại hội thể thao, tất cả lại khôi phục như thường, mọi người ngày ngày vùi đầu học hành, bài tập làm không hết thi thử không ổn, hoặc mục tiêu rõ ràng hoặc mơ màng bàng hoàng phấn đấu. Hạ Lệnh Tân và Trần Tịch lại trở thành mục tiêu thảo luận lúc trà dư tửu hậu của các học sinh.
Lý Tử Khâm tranh thủ buổi tối tìm Hạ Lệnh Tân hỏi cho rõ ràng, được anh cho biết là quả thật hẹn hò với Trần Tịch còn tỏ vẻ đau lòng, nói đại mỹ nhân như vậy mà không nhìn trúng mình, bị Hạ Lệnh Tân nhìn bằng ánh mắt giết người mới thành thật im miệng.
Trần Tịch nhớ phải khiêm tốn nên ban ngày ít đi cùng Hạ Lệnh Tân hơn, trừ buổi sáng và buổi tối đi với anh, bình thường luôn đi ăn cơm với bạn cùng lớp. Tuy anh không muốn, nhưng vẫn nhịn để bảo vệ cậu, chẳng qua buổi tối quay về ký túc xá càng quấn người, cơ hồ lúc nào cũng ôm cậu không buông tay.
"Cậu đừng quậy nữa, đi tắm rửa đi ngủ đi, tớ còn phải học từ mới." Trần Tịch che miệng anh không cho hôn. Hiện tại Hạ Lệnh Tân hoàn toàn khác dáng vẻ galant phong độ như trước, vừa về tới ký túc xá là hôn cậu không ngừng. Trần Tịch cũng dần học được cách nói không, đã được anh chiều ra chút kiêu căng.
Hạ Lệnh Tân kéo tay cậu xuống hôn mấy cái, lúc này mới nghe lời đi tắm rửa. Trần Tịch sờ môi, không khống chế được bật cười, thấy anh vào WC mới lấy sách tiếng Anh ra.
Chờ Hạ Lệnh Tân tắm xong đi ra, Trần Tịch cũng đi tắm rửa, đi ra đã thấy anh đứng ở cửa chờ, thấy cậu đi ra anh ôm cậu quay về. Cậu vòng hai chân qua thắt lưng anh, tay ôm cổ, xấu hổ nói: "Cậu làm gì thế? Mấy bước đường tớ cũng không tự đi được à?"
Anh liếm liếm cổ cậu, chậm rãi ôm cậu đi đến bên giường ngồi xuống, chỗ gì đó cứng lên chọc vào đùi cậu. Cậu mặt đỏ tai hồng ngồi trên đùi anh, quay đầu đi không nhìn anh.
Hạ Lệnh Tân ngậm bờ môi căng mềm hôn một hồi, lại hôn cổ cậu. Trần Tịch ngoan ngoãn ngửa cổ cho anh hôn, thở gấp hỏi: "Ưm... Cậu làm sao thế? Đừng hôn chỗ đó, ngứa..."
Hạ Lệnh Tân hôn từ cổ cậu xuống, muốn cởi cúc áo ngủ, lại bị cậu giơ tay lên chặn. Cậu do dự nghi hoặc nhìn anh, anh áy náy cười, dịu dàng nhìn cậu nói: "Xin lỗi cục cưng, là tớ quá phận."
Trần Tịch mím môi lắc đầu, không biết vì sao cậu cứ cảm thấy Hạ Lệnh Tân có việc lừa mình, gần đây dường như anh trầm mê dục vọng, tuy rằng anh che giấu vô cùng tốt nhưng cậu vẫn cảm giác được anh phiền muộn.
Trần Tịch lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Lệnh Tân, nụ cười trên môi anh dần nhạt. Anh chỉ quyến luyến nhìn cậu, lặp lại: "Xin lỗi cục cưng."
Cậu cụp mắt, chậm rãi giơ tay lên cởi cúc áo ngủ, một cái, hai cái... Cho đến khi cởi sạch, cậu cầm tay anh đặt lên ngực mình, mở miệng lại không kìm được mà nghẹn ngào: "Cậu, cậu muốn gì tớ cũng... cũng có thể cho cậu mà. Hạ Lệnh Tân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..." giọt lệ nóng bỏng rơi xuống tay anh, nóng đến độ làm ngực anh đau nhói.
Hạ Lệnh Tân đang ôm mặt cậu hôn nước mắt cậu, kề trán cậu giọng khàn khàn: "Cục cưng, có thể tớ phải rời xa cậu một quãng thời gian rất dài, cậu chờ tớ được không?"
Trần Tịch kinh ngạc nhìn anh: "Rời xa tớ... là sao? Cậu, cậu muốn bỏ tớ à..." Nước mắt cậu rơi lã chã, cậu không thể kìm chế khóc lớn tiếng.
Hạ Lệnh Tân lên tiếng giải thích: "Không phải, tớ muốn ở bên cậu! Sao tớ bỏ cậu được? Cục cưng đừng khóc, tớ yêu cậu, cậu không tin tớ à? Đừng khóc cục cung, nghe tớ giải thích được không?" Trần Tịch cố gắng nín khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn anh. Hạ Lệnh Tân đau lòng hôn mắt cậu, kể cho cậu nghe.