Trần Tịch ở trong thôn hay bị những người bạn cùng trang lứa bắt nạt, hiện tại tới trường mới, tất cả đều xa lạ, cậu càng thêm sợ hãi, đi học cũng không dám nói chuyện với bạn bè, chỉ lặng lẽ viết chữ đọc sách.
Ban đầu những bạn cùng lớp khác thấy Trần Tịch trắng nõn nà đáng yêu nên cố ý đến kết bạn, nhưng ai mà biết mới đến gần là cậu đã run run, cúi đầu không thèm nhìn, sau vài lần là không ai để ý đến cậu nữa. Lại có mấy người nghe ba mẹ mình nói Trần Tịch không có ba, là một thằng con hoang bị vứt bỏ, thế là chỉ trỏ Trần Tịch cười nhạo cậu là con hoang. Ác ý của trẻ con rất thuần túy, đám học sinh nghe nói cậu là con hoang, làm như thể con hoang là bệnh truyền nhiễm, cách Trần Tịch rất xa, còn cố ý dời bàn ra xa một chút, ai chạm phải cậu là sẽ bị bạn bè cười nhạo. Trần Tịch chỉ mím chặt môi, dùng sự yên lặng để bảo vệ mình.
Đương nhiên Vu Mộng Chi không biết chuyện, Trần Tịch tan học về nhà không nói ở trường học bị bắt nạt, cô chỉ tưởng tất cả vẫn tốt. Cô không biết mình bị mấy gã đàn ông liếc nhìn bằng ánh mắt dâm tà, còn bị vợ của những gã đó mắng là con đĩ hồ ly, con cô cũng bị bắt nạt. Vu Mộng Chi ngày ngày chăm chỉ làm việc, muốn tích cóp thật nhiều tiền, cho Trần Tịch sống tốt hơn chút.
Vu Mộng Chi rửa bát bề bộn nhiều việc, tiền công cũng không cao, mỗi tháng chỉ được nghỉ hai ngày, nhưng cô đã rất thỏa mãn, vừa lên thành phố đã tìm được việc, hai mẹ con không bị đói chết, đối với cô đã là rất tốt. Nhân lúc ngày nghỉ, Vu Mộng Chi đưa Trần Tịch đến bệnh viện khám.
Trần Tịch đến trường, cuối cùng cũng ý thức được mình khác biệt, cũng biết vì sao trước kia bạn bè hay chửi mình là quái vật. Từ nhỏ Vu Mộng Chi đã nói cho cậu biết nhất định không thể để cho người khác nhìn thấy thân thể của mình, đi học thì cứ dặn dò cậu mãi là đi vệ sinh nhất định phải vào phòng riêng. Ban đầu Trần Tịch không rõ vì sao, cho đến lần đầu tiên đi vệ sinh, nhìn thấy bạn học nam đứng ở bồn cầu tiểu, đồng tử cậu co lại, nội tâm rung động, mặt tái nhợt. Cậu nghĩ đến hạ thể của mình, hóa ra mình là quái vật thật. Có ý nghĩ này, Trần Tịch lại càng xa cách các bạn học.
Từ khi được sinh ra Trần Tịch chưa bao giờ đi khám, Vu Mộng Chi vẫn rất lo lắng, hiện tại có cơ hội, cô đem theo tiền bồi thường đưa con vào bệnh viện. Trần Tịch không hỏi gì, chỉ yên lặng nằm cho bác sĩ kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong bác sĩ nói cái gì mà "Dị dạng lưỡng tính" "Hai bộ phận sinh dục đầy đủ" "Hormone cân bằng". Trần Tịch không hiểu, chỉ biết là bác sĩ nói "Có thể phẫu thuật, nhưng khá đắt", sau đó Vu Mộng Chi đỏ mắt gật đầu, lại hỏi thêm mấy câu, bác sĩ trả lời lần lượt từng câu. Trước khi ra cửa, Trần Tịch do dự, không nhịn được, nhỏ giọng hỏi bác sĩ: "Bác ơi, cháu chỉ bị bệnh, cháu không phải quái vật, phải không ạ?" Vu Mộng Chi khiếp sợ nhìn con mình, lòng trống rỗng, ngồi xổm xuống ôm con mấy lần muốn mở miệng phản bác mà không thành, há miệng là không khống chế được khóc.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, nghe vậy thương xót nhìn Trần Tịch, từ ái sờ đầu cậu, kiên định lắc đầu: "Không phải quái vật, đương nhiên không phải quái vật, cháu chỉ bị bệnh thôi. Nói cách khác chỉ là không giống người khác lắm. Mỗi người chúng ta đều có đặc điểm riêng, có người cao, có người gầy, có người tay rất dài, có người một bàn tay có sáu ngón. Chẳng sao cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe, không ảnh hưởng đến cuộc sống chỉ vì những đặc điểm nhỏ này, thế thì bác cho rằng chỉ được xem như là đặc điểm của mỗi người mà thôi."
Trần Tịch cái hiểu cái không gật đầu, bác sĩ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rút một quyển sách thiếu nhi nói về sinh lý cho cậu, nói: "Bạn nhỏ Trần Tịch, cháu đang học lớp một đúng không? Bác tặng cháu quyển sách này về đọc, về phải nghiêm túc đọc hết nhé, được không?" Trần Tịch nhìn mẹ mình, Vu Mộng Chi liên tục nói cảm ơn, vì thế cậu mới mím môi nhận lấy quyển sách đó, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Trên đường về nhà, Vu Mộng Chi nhớ đến câu hỏi của Trần Tịch, lòng chua xót không thôi, nghẹn ngào cổ vũ cậu: "Tịch Tịch à, từ nhỏ mẹ đã nói cho con biết là con không phải quái vật, bây giờ bác sĩ cũng nói con không phải quái vật, cho dù con không tin mẹ, cũng phải tin lời của bác sĩ, đúng không? Về sau không được nói mình như vậy nữa, được không con?"
Trần Tịch ngẩng đầu nhìn mẹ, gật đầu cái rụp: "Con biết rồi mẹ." Vu Mộng Chi lau nước mắt, đưa cậu vào chợ mua con cá, cậu thích ăn cá.
Trần Tịch về mở quyển sách kia ra, phát hiện mình chưa nhận được mặt chữ, tuy rằng trên chữ có ghép vần, nhưng cậu mới bắt đầu học ghép vần, vẫn còn rất nhiều chữ không biết. Cho đến khi học xong ghép vần, cậu mới nghiêm túc đọc hết quyển sách đó, cũng có nhận thức mới với cơ thể mình, biết mình không phải quái vật. Nhưng không giống người khác vẫn làm cho cậu cảm thấy mình không hợp với họ, vì thế cậu lại càng tự ti nhát gan.