Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 127

Loan Niệm lái xe đến đón hai người người phụ nữ say rượu.

Trên đường đưa Tôn Vũ về nhà, hai người ngồi trên xe nói lè nhè không biết là đang nói gì, nhưng dường như cả hai người đều hiểu được.

Đúng là kỳ lạ thật.

Có tí nước đái mèo cũng say đến mứ này, giỏi thật.

Loan Niệm nghiêm mặt đưa Tôn Vũ lên nhà. Tôn Vũ đã mua một căn nhà bên đường Tam Hoàn, cô ấy sống một mình. Loan Niệm cầm tay cô ấy ấn vào khóa vân tay, đưa cô ấy lên giường rồi đi rót cốc nước, sau đó gọi điện cho Lumi: “Bạn tốt Tôn Vũ của cô uống say rồi.”

Lumi thốt một tiếng “trời đất”, Loan Niệm nghe thấy tiếng cô ấy mặc áo khoác, bèn cúp máy.

Hai mươi phút sau Lumi tới nơi, lúc đó Thượng Chi Đào đang dán mặt lên kính xe, cô uống nhiều, ghét nóng.

Lumi mở cửa xe nhìn cô một hồi rồi chậc chậc: “Giỏi.” Liếc thoáng qua Loan Niệm đang xị mặt, cô ấy nghĩ bụng tối nay thì Thượng Chi Đào đẹp mặt rồi. Sau đó xoay người lên nhà.

Loan Niệm lái xe đưa Thượng Chi Đào về nhà, cô ngồi trên ghế phụ mà không an phận chút nào. Loan Niệm thật sự nổi cáu, đưa một tay ấn cô ngồi yên trên ghế, “Em còn quậy nữa là anh quăng em xuống xe đấy!”

Thượng Chi Đào ngây ngẩn giây lát, bỗng nhiên òa khóc, “Anh dữ quá, tại sao anh lại dữ như vậy? Anh không biết nói năng tử tế sao?”

...

Chết tiệt.

“Đừng khóc nữa.” Một lúc sau, Loan Niệm dịu giọng nói: “Không phải là vì em quậy nên anh mới quát em sao?” Anh thử nói lý với một người say rượu, nhưng người say vốn chẳng nói đạo lý.

“Không phải! Chỉ vì anh không biết nói chuyện thì có!”

Thượng Chi Đào nước mắt nước mũi tèm lem, khóc một mạch về tới nhà Loan Niệm.

Loan Niệm chưa từng nghĩ mình cũng có lần phải dỗ dành một con ma men xuống xe như thế này. Thượng Chi Đào ngồi khóc trong xe, Loan Niệm đứng ngoài cửa xe, cúi xuống định bế cô.

“Đừng, anh bế em làm gì, em đâu có quen anh.”

“Em không tự đi được sao? Sao em lại cần anh phải bế?”

“Anh phải xin lỗi em.”

“Xin lỗi cái gì?”

“Anh vừa mắng em.”

“Anh không mắng em.”

Thượng Chi Đào lại “òa” lên một tiếng, tựa vào ghế khóc toáng lên, hai hàng nước mắt rơi xuống, nước mũi cũng chảy ra. Loan Niệm thật sự muốn bóp chết cô, “Em đừng làm mình làm mẩy nữa Thượng Chi Đào, còn làm vậy nữa là em tự đi mà ngủ trên xe!”

“Đàn ông là vậy đấy, cô uống sau rồi anh ta không quan tâm đến cô, không có kiên nhẫn... còn mắng người...” Thượng Chi Đào tiếp tục khóc tu tu.

Khóc đến mức Loan Niệm nhức đầu, dùng dằng một lúc lâu cuối cùng anh mới ngồi xổm xuống, “Được rồi, anh không nên to tiếng với em, anh xin lỗi.”

“Vậy anh khen em đi.”

... Loan Niệm thầm nghĩ, mẹ nó sau này anh mà còn để em uống giọt rượu nào thì anh theo họ của em, “Khen em cái gì?”

“Khen em xinh đẹp.”

Loan Niệm không kìm được, phì cười, “Được rồi, em xinh vô cùng.”

“Thông minh nữa.” Thượng Chi Đào bổ sung.

“Đúng, còn thông minh nữa.”

“Rất có tài nữa.”

“Ừ, rất có tài.”

Loan Niệm đã tốn rất nhiều sức lực mới đưa Thượng Chi Đào ra khỏi xe, bế cô lên lầu, mới đi được mấy bước mà cô đã ngủ mất rồi. Anh đặt cô lên giường, cởi quần áo cho cô, sau đó vắt khô khăn tay lau mặt giúp cô, cho cô uống nước, loay hoay đến tận đêm muộn. Luc đã tắm táp sạch sẽ ngồi bên cạnh giường nhìn hai người, biểu cảm có chút ngạc nhiên: Mẹ bị sao thế nhỉ? Sao trông mẹ lạ vậy?

“Mẹ con hôm nay điên rồi.”

Loan Niệm nằm lên giường với tay lấy cuốn sách bên gối, mở ra nhìn thấy tờ giấy kia, anh lấy danh sách nguyện vọng ra nhìn một lát, tờ giấy này là thẻ kẹp sách của anh, nhắc anh nhớ mình đã đọc đến trang nào, cũng nhắc anh từng có một cô gái ôm ấp bao mong mỏi với cuộc sống. Anh nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên bàn rồi đọc mấy trang sách. Thượng Chi Đào trở mình, gác chân lên chân anh, trước khi cô giơ chân định đạp anh, chân anh đã quặp chặt người cô, “Uống say cũng không yên!”

Đến nửa đêm, Thượng Chi Đào trở mình, nắm lấy tay Loan Niệm, mơ màng nói một câu: “Bọn em đều rất nhớ anh.” Mang theo mấy phần bi thương.

Loan Niệm nheo mắt nhìn cô trong bóng tối, nhìn không rõ nên anh chạm tay vào khóe mắt của cô, ướt, cô đã mơ một giấc mơ khiến cô buồn bã.

Nhiều người hay nói câu “Vật đổi sao dời”, sau câu này luôn là “Cảnh còn người mất”.

Loan Niệm biết “bọn em” mà Thượng Chi Đào nói là những ai, cũng biết “anh” là ai. Sau khi quay lại với nhau họ chưa từng nói đến chuyện này, nhưng Loan Niệm từng giở một cuốn sách ở nhà Thượng Chi Đào ra xem, nhìn thấy dòng ghi chú trong sách, anh biết đó là sách của ai.

Sau một đêm vật lộn như vậy, hôm sau ngủ dậy Loan Niệm có chút cáu kỉnh khi rời giường. Thượng Chi Đào xuống nhà tìm anh, thấy anh đang chạy bộ liền đi tới trước máy chạy bộ, cười với anh.

“Ngủ ngon không?” Cô hỏi anh.

Loan Niệm liếc cô một cái không đáp lời, tiếp tục chạy bộ.

“Anh không vui à?” Thượng Chi Đào hỏi tiếp.

Anh vẫn phớt lờ cô, cho tới khi chạy xong anh mới nói với cô: “Em có biết đô rượu hiện tại của em là bao nhiêu không?”

“Đô rượu của em bây giờ tốt lắm đấy.”

“Tối qua em đã uống bao nhiêu.”

“Em không nhớ nữa.”

Loan Niệm cầm điện thoại mở video cho cô xem: “Tự xem đi.”

Thượng Chi Đào nhìn thấy mình say rũ rượi, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, còn không cho Loan Niệm động vào cô. Cô trách móc Loan Niệm không đủ dịu dàng, trách móc anh không nói chuyện nhẹ nhàng.

Thượng Chi Đào bị chính mình chọc cười, “Không uống nữa, không uống nữa.” Cô giải thích: “Chỉ khi nào uống rượu với Tôn Vũ em mới uống rượu như vậy thôi.”

“Không uống với Phó Đống?”

“Không uống với Lumi?”

“Không uống với Hạ Vân, Thượng Chi Thụ?”

Loan Niệm hỏi mấy câu liền, anh không vui một cách rõ ràng, không chỉ là vì Thượng Chi Đào say rượu quậy anh, mà là vì câu nói trong mơ của cô.

“Hôm qua uống hơi nhiều một xíu, trước đây chưa từng như này.” Thượng Chi Đào cười hối lỗi với anh, “Chăm sóc người say rượu mệt lắm à?”

“Không.”

“Nhưng nhìn anh có vẻ rất mệt.”

Loan Niệm không nói thêm câu gì, lên lầu chuẩn bị đi tắm, Thượng Chi Đào theo đuôi anh, “Có phải em uống say nên ngáy khò khò, đạp anh, làm anh mất ngủ?”

“Không, em nói mớ.”

Loan Niệm vừa cởi đồ vừa nhìn cô, “Chuyện phiền phức nhất khi em uống say là nói mớ.”

“Em đã nói gì thế?”

“Em nói...” Loan Niệm thoáng ngừng lại, “Em nói em vô cùng yêu anh.” Sau đó nở nụ cười hư hỏng, đóng cửa lại.

Anh tắm, Thượng Chi Đào ở ngoài nghe ngóng rồi tưởng tượng ra cảnh tắm rửa của anh, thế là cô dứt khoát mở he hé cửa ra, thò đầu vào bên trong.

Loan Niệm đứng dưới vòi hoa sen, nước chảy dọc theo tóc anh xuống khuôn mặt anh, một giọt nước còn vương lại trên chóp mũi, mãi một lúc lâu mới nhỏ xuống, tiếp tục chảy xuống dưới, xuống bả vai anh, lồng ngực anh, đường nhân ngư.

Thượng Chi Đào nhìn đến ngẩn ngơ, nuốt nước miếng, thầm mắng mình là đồ háo sắc.

Cơ thể Loan Niệm gồng lên dưới ánh mắt bạo dạn của Thượng Chi Đào, thấy cô đứng bất động, anh nói với cô: “Hoặc là vào đây, hoặc là lượn đi.”

Thượng Chi Đào dĩ nhiên muốn đi vào, nhưng cơ thể cô không tiện, cười ái ngại: “Mạo muội rồi.” Lúc đóng cửa còn nghe Loan Niệm chửi thề.

Cô vô cùng khoái trá, thậm chí trong lúc ngồi trên giường chờ “Mỹ nam ra khỏi phòng tắm” cô còn nghĩ, mấy người đẹp trai lồng lộn trên mấy app video ngắn chẳng có nhiều người có khí chất như Loan Niệm. Vì thế nếu có một ngày cô phá sản lần nữa, cô có thể bán đấu giá Loan Niệm để kiếm tiền không nhỉ?

Sau khi Loan Niệm ra khỏi phòng tắm, cô hỏi anh: “Hôm nay chúng ta làm gì?”

“Ngủ bù.”

Loan Niệm thản nhiên thốt ra một câu, nằm lên giường, thấy Thượng Chi Đào vẫn ngồi im, bèn kéo cô nằm bên cạnh mình, “Ngủ một lúc trước đã.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh có hẹn với mấy người bạn tối nay, đi cùng anh nhé?”

“Tối nay em hẹn Lumi đi mua sắm rồi.”

“Được.”

Thượng Chi Đào thật sự đã hẹn Lumi đi mua sắm, hiếm có dịp cô đến Bắc Kinh nên đã hẹn cô ấy từ lâu. Đến tối Loan Niệm đưa cô đến nơi mà cô và Lumi mua sắm, một mình anh đến cuộc hẹn.

Buổi tụ tập hôm nay do Đàm Miễn rủ rê từ sáng, nghe nói Thượng Chi Đào đang ở Bắc Kinh, bèn dặn riêng Loan Niệm đưa cô đi cùng. Lúc anh bước vào thì những người khác đã có mặt cả, Lâm Xuân Nhi đứng dậy chạy ra cửa, thấy đằng sau không còn ai khác mới hỏi anh: “Cô ấy đâu rồi?”

“Cô ấy có việc.”

“Sớm biết Thượng Chi Đào không đến cùng anh, tôi và Tiêu Muội cũng chẳng đến.”

“Cô ấy có hẹn với bạn.” Loan Niệm nói như vậy.

Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội đều không thích tham gia buổi tụ tập của đàn ông, là vì canh Tống Thu Hàn nói hôm nay không giống, Thượng Chi Đào mà mọi người mong ngóng đã tới Bắc Kinh dự hội nghị, mọi người có thể gặp nhau, cho nên hai người mới tới đây.

Loan Niệm không nói năng gì.

Anh ít khi lên tiếng trong suốt bữa cơm. Thượng Chi Đào có vẻ không có ham muốn chia sẻ với bạn trai giống như những cô bạn gái khác. Cô đang đi dạo phố, không hề nói với Loan Niệm một câu nào.

Lâm Xuân Nhi lén chụp hình Loan Niệm rồi gửi cho Thượng Chi Đào: [Thượng Chi Đào à, bạn trai bạn có vẻ buồn bực không vui.]

Thượng Chi Đào đang chờ Lumi thử quần áo, nhìn thấy tin nhắn này thì bật cười, [Anh ấy sao thế?]

[Chắc là vì người khác đều có bạn gái hoặc vợ để nói chuyện cùng, anh ấy ghen tỵ chăng?]

Lâm Xuân Nhi là người thông minh, thấy sắc mặt của Loan Niệm là biết ngay vì sao anh không vui. Bởi vì muốn dẫn bạn gái tới gặp bạn bè, nhưng bạn gái không tới. Đàn ông đôi khi rất phức tạp, đôi khi cũng rất đơn giản.

Lumi thử quần áo rồi ra ngoài, thấy Thượng Chi Đào đang nhắn tin, bèn hỏi cô: “Sao thế?”

“Không có gì.”

Thượng Chi Đào kể chuyện Loan Niệm mời cô đi ăn cùng bạn mình, cô không hề nghĩ nhiều về chuyện này.

Sau khi thanh toán, Lumi nói với cô: “Thượng Chi Đào à, lẽ ra hôm nay cô phải đi với anh ta.”

“Sao lại thế? Lâu lắm rồi em không gặp chị mà.”

Lumi khoác tay lên vai cô, “Cô có bị ngốc không vậy? Lừa Ngang Ngược muốn giới thiệu cô với bạn bè, tại sao cô không đi?”

“Chị nói cho cô biết nhé Thượng Chi Đào, cô không nên vừa yêu vừa dao động. Từ trước tới giờ cô không phải loại người đó, đừng gây rắc rối cho mình. Chuyện hôm nay phải trách cô, lẽ ra cô phải cho chị leo cây, ăn mặc thật xinh đẹp rồi đi gặp bạn bè của anh ta. Sao cô lại không gặp? Cô không muốn gặp người khác sao? Cô không đi thể hiện chủ quyền, sẽ có người tình nguyện đi! Với vẻ ngoài của Luke, đừng nghĩ anh ta đã gần bốn mươi tuổi, người muốn ngủ với anh ta đâu có ít. Cô phải hòa nhập vào cuộc sống của anh ta biết chưa? Phải hòa nhập vào cuộc sống của anh ta ở mọi nơi mọi lúc.”

“Rồi sao?”

“Rồi làm anh ta không lúc nào không nhớ cô.”

“Chị thử lấy ví dụ xem?”

“Ví dụ cô tạo mối quan hệ tốt với bạn bè của anh ta, sau này bạn của anh ta sẽ thường xuyên nhắc tới cô; Ví dụ cô để đồ đạc của mình ở nhà anh ta, để anh ta dù ăn cơm hay đi vệ sinh cũng có thể nhớ tới cô; Ví dụ tặng quần con cho anh ta, để anh ta cởi quần ra là nghĩ về cô...” Lumi nói mấy câu liền, Thượng Chi Đào bị cô ấy chọc cười nghiêng ngả.

“Chị mở lớp đào tạo yêu đương sao?” Thượng Chi Đào hỏi Lumi.

“Lừa Ngang Ngược dạy em cà khịa người khác hả?” Lumi hỏi ngược lại cô, sau đó đẩy cô một cái, “Đi đi Thượng Chi Đào. Kiên định lên nào, giống như cô của trước đây.”

Lumi cũng là người thông minh, cô ấy có thể nhận ra vấn đề giữa Loan Niệm và Thượng Chi Đào, đó chính là Thượng Chi Đào không còn kiên định như trước. Cũng có thể là sự kiên định của cô không còn thể hiện rõ rành rành trên mặt như hồi hơn đôi mươi nữa.

Thượng Chi Đào lén hỏi Lâm Xuân Nhi: [Xuân Nhi ơi, mọi người đang ở đâu thế?]

Lâm Xuân Nhi gửi cho cô một định vị.

Cô gọi xe đến đó.

Lúc cô đến nơi thì đã gần 9 giờ, cô nhắn tin cho Loan Niệm: [Hello, bây giờ em có thể tham gia buổi tụ tập của anh không?]

[?]

[Anh ra ngoài đón em được không?]

Loan Niệm cảm thấy tâm trạng u ám mấy tiếng qua của mình lập tức được ánh nắng chiếu rọi, anh bất chợt bật cười, những người khác nhìn anh: “?”

Anh đứng dậy ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy Thượng Chi Đào đang đứng ở đó, “Không phải em muốn đi mua sắm sao?”

“Muốn đi mua sắm, cũng muốn đi ăn cùng bạn bè của bạn trai.”

“Giờ thì canh thừa thịt nguội hết rồi.”

“Không quan trọng.”

“Thế cái gì mới quan trọng?”

“Ở cùng anh mới quan trọng.”

Không phải Thượng Chi Đào mãi mãi không biết nói lời tình tứ, thỉnh thoảng nói mấy câu ngọt ngào đều xuất phát từ tận đáy lòng. Loan Niệm cũng không phải loại người ai nói ngon nói ngọt gì anh cũng nghe, nhưng anh lại thích nghe Thượng Chi Đào nói như vậy với anh.

“Đi nào.” Anh đi vào trong, trước khi bước vào cửa đột nhiên nắm lấy tay Thượng Chi Đào.

Tim Thượng Chi Đào đập nhanh một nhịp, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

“Em đỏ mặt gì chứ? Không thể nắm tay à?” Loan Niệm biết thừa còn hỏi, siết chặt tay cô hơn rồi dẫn cô vào nhà hàng.

Lâm Xuân Nhi thích quậy nhất, dẫn đầu mọi người hò ầm lên, kêu “Oh, oh, oh”.

Người trong nhà hàng đều nhìn bọn họ, lòng bàn tay Thượng Chi Đào rịn mồ hôi. Mấy năm nay cô cũng có một số thành tích nho nhỏ, đi du lịch một mình, chủ trì hội nghị bằng ba thứ tiếng, thực hiện dự án hàng trăm triệu tệ; Cũng từng gặp được một số người, lớn thì đến lãnh đạo cấp tỉnh, bình thường thì đến chủ tiệm nhỏ ở đầu phố, nhưng cô chưa bao giờ căng thẳng như thế này.

Thậm chí đầu ngón tay của cô cũng trở nên lạnh lẽo.

Loan Niệm kéo cô đến bên cạnh bàn ăn, người đàn ông im lặng suốt nửa bữa cơm đột nhiên trở nên tươi tỉnh hớn hở, “Chính thức giới thiệu với mọi người, bạn gái tôi, Thượng Chi Đào.”

“Chào mọi người.” Thượng Chi Đào đỏ mặt, tựa như quay về độ tuổi đôi mươi, chưa trải sự đời, đơn thuần trong sáng.

Lâm Xuân Nhi đứng dậy ôm cô, “Xin chào bạn trên mạng.”

“Xin chào, người đứng đầu tổ chức công ích.” Thượng Chi Đào rất trịnh trọng.

Tiêu Muội cũng ôm cô: “Xin chào, thiên tài học tập tinh thông ba thứ tiếng.”

“Xin chào, chuyên gia khảo cổ.”

Đàm Miễn bắt tay cô: “Anh cảm thấy anh đã gặp em ở đâu đó rồi.”

“Trước đây anh và Loan Niệm hát bài ‘I hate myself for loving you’ trong buổi tiệc của công ty chúng em, em nhận giữ trật tự ở dưới sân khấu. Cánh đồng nghiệp nữ đều phát cuồng vì các anh.”

Lâm Xuân Nhi chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, “Thế tóm lại Loan Niệm có thể bỏ tay ra không?”

“Không.”

Loan Niệm từ chối, anh kéo ghế ra cho Thượng Chi Đào ngồi xuống, ghế của cô ở ngay cạnh anh.

Có một khoảng thời gian dài, Loan Niệm không thích tham gia các buổi tụ tập được dẫn theo bạn gái, Tống Thu Hàn lúc nào cũng dính chặt lấy Lâm Xuân Nhi, tặng cho cô ấy một bông hoa hoặc không cho cô ấy để lộ eo; Trần Khoan Niên thì hay nô đùa với Tiêu Muội. Anh thường cảm thấy buồn vô cớ trong những trường hợp như vậy, nghĩ tới cô gái luôn muốn né tránh mỗi lần anh nghe điện thoại.

Yêu là phải hòa nhập.

Tựa như ánh nắng chiếu xuyên qua khe cửa sổ, từ từ lấp đầy căn phòng.

Phải hòa nhập vào cuộc sống của nhau, chia sẻ bạn bè, tâm sự, sở thích của nhau, cùng nhau đi khắp năm châu bốn bể, cùng nhau trải qua cuộc sống bình yên của hai người.

Trước đây Loan Niệm không hiểu và cũng không muốn làm vậy, nhưng thời gian đã dạy cho anh biết những điều này.

Anh cảm thấy anh có thể làm tốt hơn.

Kể từ hôm nay.
Bình Luận (0)
Comment