Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 139

Ban đầu Lương Thành Mẫn không hiểu ý của Loan Minh Duệ.

Cho tới khi anh đứng dậy, đưa tay cởi cúc áo sơ mi, cô mới chợt hiểu ra.

Cô bò đến góc giường, chỉ tay vào anh rồi hô lên: “Anh cách xa em ra! Ai thèm nghiên cứu anh!”

“Vậy để anh nghiên cứu em. Em dạy anh.”

Loan Minh Duệ cũng không biết, mấy ngày hôm nay có người dúi cho anh mấy cuốn tạp chí mua từ bên Hồng Kông, bảo anh tự ngâm cứu, anh lật mấy trang đọc thì cũng biết đại khái đó là tạp chí gì. Nhưng anh cảm thấy cũng chỉ như thế mà thôi, anh sắp có vợ rồi, xem những thứ kia làm gì!

“Ai thèm dạy anh!” Tim Lương Thành Mẫn đập thình thịch, chẳng phải người ta nói nam nữ động phòng hoa chúc khi đèn vừa tắt là nên làm gì thì làm nấy sao? Sao còn phải nghiên cứu cơ thể người kia chứ! Sao Loan Minh Duệ lại làm chuyện này trở nên đáng sợ như thế!

Loan Minh Duệ vứt áo sơ mi sang một bên, bên trong chỉ có chiếc áo may ô màu trắng sạch tinh, vóc dáng rất đẹp, đẹp hơn hình nộm của Lương Thành Mẫn nhiều.

Anh lên giường, khoanh chân ngồi trước mặt cô, nói với cô: “Lương Thành Mẫn, em qua đây.”

“Em không.”

“Nhát gan, em khám bệnh cho bệnh nhân như này à? Bệnh nhân vừa cởi đồ một cái là em chạy ngay?”

“... Anh mới nhát gan ấy, anh có phải bệnh nhân đâu.”

“Chẳng phải em suốt ngày hỏi anh có bệnh không? Anh là bệnh nhân, em qua đây, anh cần em kiểm tra cơ thể cho anh, bằng không là em không xứng làm bác sĩ.”

“Anh nói vớ vẩn!”

Loan Minh Duệ thấy cái miệng ngang bướng của cô bắt đầu hoạt động, biết cô không còn căng thẳng nữa, thế là vươn tay tắt đèn rồi dịch vào bên trong, hoàn toàn chặn cô trong góc tường. Tay chạm vào người cô trong bóng tối, kéo tay cô chạm vào má anh.

Mặt anh rất nóng, Lương Thành Mẫn muốn rút tay lại nhưng anh không cho.

Anh hơi nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay, cổ tay của cô, sau đó để ngón tay cô chạm vào yết hầu của anh, “Đây là yết hầu của anh.”

“Đây là bả vai của anh.” Anh cầm tay cô phác họa bờ vai của anh trong bóng tối, vai của anh rất rộng, vị trí và đường nét xương quai xanh rất cân đối.

“Đây là lồng ngực anh... trong y học của các em thì những chỗ này gọi là gì?” Lương Thành Mẫn chạm vào lồng ngực của anh, cơ ngực của anh săn chắc, tay cô như phải bỏng, ngay sau đó bị anh kéo vào trong lòng.

Hơi thở giao nhau trong bóng tối.

“Sao em không nói gì hả Lương Thành Mẫn? Không phải cái miệng của em ghê gớm lắm sao?” Loan Minh Duệ nghiêng đầu ngậm lấy môi cô, động tác rất nhẹ. Bàn tay đang nắm tay cô từ từ dịch xuống dưới, “Nghiên cứu cả chỗ này được không?”

Lương Thành Mẫn không biết có phải tất cả đàn ông đều giống như Loan Minh Duệ hay không, nói năng không biết xấu hổ là gì. Tay cô như phải bỏng, lòng thoáng rung động, cô lại hiếu học nên thật sự đã đặt tay lên người anh, cảm nhận từ trên xuống dưới.

Loan Minh Duệ thích tinh thần hiếu học của cô, ôm cô vào trong lòng.

Không biết bao lâu sau anh mới nói: “Được rồi, giờ đến lượt anh nghiên cứu em rồi.”

Anh đặt tay lên bả vai cô, từ từ dời đến chỗ cổ áo cô, ngón tay chạm vào cúc áo thì Lương Thành Mẫn cầm tay anh, lên tiếng: “Em dẫn anh đi nghiên cứu.”

Loan Minh Duệ ngẩn ngơ, bật cười trong bóng tối. Lương Thành Mẫn thật là dí dỏm, sao cô lại đáng yêu đến vậy.

Thế là anh đưa tay cho cô, để cô đưa anh đi tìm tòi.

Lương Thành Mẫn kéo tay anh chạm vào má mình, môi của Loan Minh Duệ cũng đi theo, tay của họ đặt ở đâu, môi anh sẽ chạm vào chỗ đấy. Nhịp thở của Lương Thành Mẫn ngày càng gấp gáp, nghiên cứu y học bao nhiêu năm, hôm nay cô mới được nghiên cứu cơ thể người một cách triệt để nhất.

Hai người đều không biết kỹ thuật gì, mày mò làm xằng cả đêm. Hôm sau thức dậy, một người thì tinh thần sảng khoái, một người thì lơ đãng thất thần.

Khi hai đôi mắt chạm vào nhau, mọi chuyện tối hôm qua lại chạy ngang trong đầu.

Lần đầu tiên giữa hai người không hề thành công, vì Loan Minh Duệ không biết làm.

Anh không biết nhưng anh không nhụt chí, cũng giống như cách anh làm ăn, sau khi bù lỗ chút tiền còn có thể kiếm được khoản kếch xù. Khi Lương Thành Mẫn cho rằng buổi nghiên cứu cơ thể người đã kết thúc, anh lại bắt đầu tìm tòi một mình. Anh quá hiếu học, quá dịu dàng, khám phá cơ thể cô cả trong lẫn ngoài một cách triệt để, đôi khi Lương Thành Mẫn không chịu được bật ra tiếng, bị anh chặn ở trong miệng. Anh ghé vào tai cô mà nói: “Anh không muốn người khác nghe được.”

Lương Thành Mẫn không chịu được nữa, anh chặn miệng cô bằng đôi môi mình, nuốt tất cả âm thanh của cô vào trong cổ họng.

Nhưng Lương Thành Mẫn rất thích cảm giác này.

Khi cô về nhà mẹ đẻ, mẹ Lương còn lén hỏi bóng hỏi gió: “Minh Duệ... được chứ?”

“Nói về mặt kết cấu cơ thể, một vài cơ quan nào đó của anh ấy khác người bình thường.” Lương Thành Mẫn trả lời nghiêm túc.

Cuộc sống cứ trôi qua như thế.

Hai người ngày ngày đấu võ miệng, cũng không phân được ai thắng ai thua. Tóm lại là bất kể ai chọc giận ai trước, chỉ cần Loan Minh Duệ ở nhà, anh sẽ đưa đón cô đi làm, nắng mưa cũng không từ.

Anh mua cho cô một chiếc xe đạp nữ, nhưng lúc anh có ở nhà thì không cho cô tự đạp xe. Anh thích cô ngồi trên yên xe đằng sau anh, hai người len lỏi trên đường của phố huyện. Lúc cãi nhau, Lương Thành Mẫn sẽ ngồi trên yên xe mà không ôm eo anh, khi nào không cãi nhau là cô sẽ ôm lấy thắt lưng anh, áp mặt lên lưng anh.

Cuộc cãi vã chính thức của hai người nổ ra khi Lương Thành Mẫn lên tỉnh để bồi dưỡng nghiệp vụ.

Lương Thành Mẫn không ngờ mình sẽ gặp bạn học cũ Phó Bác.

Ngày xưa bạn bè nói Phó Bác từng thích cô, nhưng cô không cảm nhận được điều đó. Hai người thường xuyên đến thư viện cùng nhau, Phó Bác luôn hướng dẫn cô học bài. Trong lòng Lương Thành Mẫn, Phó Bác chỉ là một người cộng sự trong học tập.

Bạn học cũ gặp lại nhau sẽ có chút gì đó thân thiết, lớp học kết thúc là hẹn thêm mấy người bạn học khác ra ngoài ăn cơm. Trong buổi tụ tập, mọi người cảm thấy Lương Thành Mẫn kết hôn là chuyện tốt, nên đã đề nghị uống mấy chén. Lương Thành Mẫn cũng thấy hào hứng nên nhận lời.

Họ uống rượu, ban đầu chỉ uống vài ngụm, đến lúc vui lên thì bắt đầu uống hăng hơn.

Loan Minh Duệ ghé qua tỉnh để thăm cô, em họ anh sống ở gần đó, muốn mời hai người đi ăn. Anh và em họ đứng chờ trước cửa ký túc xá của học viên rất lâu, cuối cùng đợi được một con ma men được người đàn ông khác dìu về.

Đời này Loan Minh Duệ chưa từng tức giận như vậy bao giờ.

Anh mà giận lên thì không lịch thiệp chút nào.

“Lương Thành Mẫn, em học hành kiểu này à?” Anh đón lấy cô từ trong tay người đàn ông kia, Phó Bác không biết anh là ai, bèn hỏi: “Anh là ai vậy?”

“Hỏi em kìa! Anh là ai?” Loan Minh Duệ lay người Lương Thành Mẫn, bảo cô giới thiệu mình với Phó Bác. Lương Thành Mẫn tựa vào lòng anh, nói với Phó Bác: “Chồng của mình.”

Vẻ thất vọng thoáng hiện lên trong mắt Phó Bác đã lọt vào mắt Loan Minh Duệ, anh nói với Phó Bác: “Các người đi học thì học hành cho đàng hoàng. Nam nam nữ nữ đi uống rượu mà là học à? Với lại, chẳng nhẽ không có bạn học nữ nào đưa cô ấy về mà nhất định phải là anh sao?”

“Anh nói cái gì đấy!” Lương Thành Mẫn đã tỉnh táo một chút, cô kéo ống tay áo của Loan Minh Duệ: “Anh không thể nói như thế được!”

“Anh phải nói thế nào? Ngày mai bắt được hai người ở trong phòng ký túc của em thì anh mới được nói như này sao?”

“Loan Minh Duệ!”

“Mẹ nó em đừng có gọi anh! Đi mà uống rượu đi!”

Loan Minh Duệ đẩy Lương Thành Mẫn sang cho em họ, xoay người bỏ đi.

Anh cực kỳ ghét Lương Thành Mẫn như thế này, ở bên anh thì lúc nào cũng đối chọi với anh, trước mặt người khác lại tỏ ra hiểu chuyện nghe lời.

Ba ngày sau Lương Thành Mẫn quay về nhà.

Lúc cô về đến nhà, Loan Minh Duệ đang đọc sách, cô vào nhà đặt hành lý lên bàn, nói với anh: “Anh xin lỗi em đi.”

“Anh xin lỗi vì chuyện gì?”

“Anh sỉ nhục bạn bè của em, anh còn sỉ nhục em. Anh phải xin lỗi em.”

Lương Thành Mẫn cho rằng Loan Minh Duệ không biết nói lý, nói ra những lời đó trước mặt bao người, khiến cô nhục nhã vô cùng.

“Vậy là em uống rượu với gã khác thì không sai, còn anh bắt gặp hai người ở cùng nhau là anh sai sao? Đầu em có vấn đề à Lương Thành Mẫn?”

“Anh vu vạ cho em, anh phải xin lỗi em!”

“Con mẹ nó anh làm sai cái gì chứ!”

“Anh nói tục! Anh thô lỗ! Anh sỉ nhục em! Anh không xin lỗi em sẽ ly hôn anh.”

Từ nhỏ Lương Thành Mẫn đã bướng bỉnh như thế, cô mà chịu ấm ức thì nhất định phải đòi được cái lý về cho mình, bất kể người kia là ai, cô đều không thể chịu thua. Cô chỉ nghĩ rằng, Loan Minh Duệ nhất định phải xin lỗi, không xin lỗi thì cô sẽ ly hôn anh.

Loan Minh Duệ gật đầu, “Ly hôn chứ gì! Bao giờ?”

“Ngày mai!”

“Được.”

Loan Minh Duệ khoác áo khoác rồi đi ra ngoài, Lương Thành Mẫn gọi anh lại: “Anh đi đâu? Muốn đi thì cũng là tôi đi, đây là nhà anh.”

Cô xách túi hành lý ra khỏi nhà, thở phì phò đi ra ngoài, đi một mạch về nhà mẹ đẻ. Mẹ Lương trông thấy cô thì có phần ngạc nhiên, hỏi cô: “Có chuyện gì thế?”

“Không có chuyện gì.”

Lương Thành Mẫn quyết định cho Loan Minh Duệ một cơ hội, chỉ cần sáng mai anh tới xin lỗi, cô sẽ không ly hôn. Nhưng không cần đợi đến ngày thứ hai, chính cô đã dao động trước.

Sáng sớm hôm sau, Loan Minh Duệ đã có mặt, chỉ đứng trước cửa chờ cô, không vào trong nhà.

Lương Thành Mẫn ra ngoài hỏi anh: “Mang đầy đủ giấy tờ rồi chứ?”

“Đủ rồi. Đi thôi.”

Trước kia Loan Minh Duệ chưa từng tức giận thực sự khi cãi nhau với Lương Thành Mẫn, trong lòng anh có cô, cũng không nỡ cãi nhau thật với cô. Nhưng lần này không được, Lương Thành Mẫn uống rượu với gã đàn ông khác, để người ta đưa cô về ký túc xá, còn bắt anh phải xin lỗi. Loan Minh Duệ không thể bỏ qua chuyện này, anh thà ly hôn còn hơn.

Vẻ mặt anh rất lạnh, không thèm nhìn Lương Thành Mẫn, “Đi mau lên, làm xong thủ tục tôi còn có việc.”

Lương Thành Mẫn đi bên cạnh anh, lén nhìn anh bao nhiêu lần mà anh cũng chẳng phát hiện ra. Cô bỗng cảm thấy hơi buồn bã, đỏ mắt ngồi thụp xuống, “Tôi đau bụng.”

“Làm xong thủ tục cô về nhà mà nghỉ.”

“Tôi không đi nổi nữa. Để hôm khác.”

“Được.” Loan Minh Duệ xoay người bỏ đi.

Lương Thành Mẫn về tới nhà, thu dọn đồ đạc để nghi làm, nghĩ đến quyết định của Loan Minh Duệ, cô đột nhiên cảm thấy anh vốn chẳng yêu cô. Anh chỉ muốn tìm một người để kết hôn mà thôi.

Lương Thành Mẫn bắt đầu rơi vào trong bế tắc, tan ca về nhà là ở lỳ trong phòng, chờ đợi Loan Minh Duệ cầm đá ném vào cửa sổ nhà cô giống như trước kia, gọi cô ra ngoài, hai người sẽ lang thang ở những chỗ tối của phố huyện để giết thời gian.

Loan Minh Duệ biến mất mấy ngày liền.

Một trưa nọ, Lương Thành Mẫn về nhà lấy đồ, nhìn thấy anh đứng nói chuyện với một người phụ nữ bên đường lớn. Người phụ nữ đó mặc bộ váy rất hiếm vào thời đó, đeo khuyên tai to, cực kỳ thời thượng. Lương Thành Mẫn lập tức đi tới hỏi Loan Minh Duệ: “Anh làm gì đấy?”

“Lát nữa đi ăn cơm với bạn.”

“Bạn gì thế?”

Loan Minh Duệ chỉ người phụ nữ kia, đáp: “Bạn nữ.” Sau đó hỏi Lương Thành Mẫn: “Bây giờ cô có tiện không? Tôi có thể làm thủ tục với cô trước rồi ăn cơm với bạn sau.”

Loan Minh Duệ không đời nào làm chuyện ga lăng, Lương Thành Mẫn khiến anh mất ngủ hằng đêm, ép anh cúi đầu trước, anh còn lâu mới nhượng bộ. Nếu cô đã muốn ly hôn như vậy thì ly hôn thôi.

Lương Thành Mẫn gật đầu, “Được. Anh chờ tôi.”

Cô về nhà lấy giấy tờ, lục tung tủ đồ vẫn không tìm được sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn, bèn hỏi mẹ Lương: “Mẹ ơi, mẹ có nhìn thấy đồ của con không?”

“Đồ gì thế?”

“Giấy đăng ký kết hôn của con.”

“Bố con mang đi đăng ký rồi, phải mấy ngày nữa mới lấy về được, con tìm làm gì thế?”

“Không có gì.”

Lương Thành Mẫn lại ra khỏi nhà, nhìn thấy Loan Minh Duệ đang chờ ở đó.

“Bố tôi cầm giấy tờ của tôi đi đăng ký rồi, mấy ngày nữa mới lấy về được.”

“Không muốn ly hôn thì cô cứ nói thẳng.” Loan Minh Duệ nói với cô: “Nếu cô không muốn ly hôn thì chúng ta sống tạm bợ với nhau cũng được. Cô uống rượu của cô, tôi ăn cơm của tôi, hai chúng ta không can dự lẫn nhau.”

“Loan Minh Duệ!” Lương Thành Mẫn quát lên một tiếng giận dữ, nước mắt tuôn rơi ngay sau đó. Cô chưa từng khóc như vậy bao giờ, chỉ vì Loan Minh Duệ chọc tức.

“Cô gọi tôi làm gì? Tôi quen cô sao?”

Có lẽ Lương Thành Mẫn bị anh chọc tức không bỏ đâu cho hết, trước mắt tối đen, ngã nhoài ra đất.
Bình Luận (0)
Comment