Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 17

Tôi muốn ngủ với anh. Người tí hon ở trong nội tâm của cô đúng là dám cả gan làm loạn, cô mỉm cười với Loan Niệm rồi đưa mắt nhìn sang nơi khác. Câu chuyện kiều diễm kia đang lan tỏa khắp cơ thể cô, chẳng tài nào xua tan.

Dục vọng tỉnh thức, không chỉ là quyền lợi của cánh đàn ông, mà còn là quyền lợi của cánh phụ nữ. Câu nói kia sắp sửa bật ra khỏi cổ họng, lại nghe thấy Loan Niệm nói:

“Tôi khuyên cô, chớ có những suy nghĩ không phải lúc.”

Cô ta tưởng người khác mù hả? Cô ta đỏ mặt đứng đó, ánh mắt dáo dác bất định, trong đầu toàn là mấy chuyện trai tung gái hứng. Con gái thời nay đều như thế này sao? Cho rằng trèo lên giường của cấp trên là có thể nhẹ bước thanh vân trong công ty? Cô ta nghĩ cái gì vậy?

Người tí hon trong lòng cô bị đánh chết, cô vội vàng lắc đầu, “Tôi thật sự không có.” Giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này. Nói xong câu này cô bèn chạy vào trong thang máy, không quên bỏ lại một câu: “Chúc sếp ngủ ngon.”

Loan Niệm nhìn cô hốt hoảng vọt vào trong thang máy, khóe miệng khẽ nhếch lên, hừ một tiếng từ trong mũi nhưng lại nhếch miệng cười.

Cô chạy xuống đại sảnh, bắt đầu nghiền ngẫm xem đi ăn món gì, chạy đôn đáo từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa được ăn cơm, bụng đã kêu ục ục. Cô lấy điện thoại ra xem xung quanh đây có quán nào ăn được, cúi đầu lựa chọn một hồi, khi ngẩng đầu lên một lần nữa thì nhìn thấy một người phụ nữ xuống khỏi taxi. Người phụ nữ đó rất đẹp, tóc búi gọn sau gáy, cơ thể mảnh mai thẳng tắp, cằm hơi ngước lên, toát ra vẻ ngang bướng từ trong sự nhu hòa. Thượng Chi Đào thích ngắm gái xinh đến mức nào nhỉ? Dĩ nhiên cô sẽ nhìn thêm lần nữa, cô không nhịn được ngoái đầu nhìn người phụ nữ một lần nữa, và lần này cô lại nhìn thấy Loan Niệm ra khỏi khách sạn, tiến đến đón người phụ nữ kia, nói với người ta bằng lời lẽ nhẹ nhàng hiếm thấy: “Sao cậu lại tới đây?”

“Mình không có chìa khóa, có thể ở chỗ của cậu một lát không?”

Vãi.

Thượng Chi Đào chưa bao giờ nói bậy, nhưng có lúc cô sẽ thầm nói bậy, chuyện gì thế này? Nhà đã dột còn gặp mưa hả? Hai ba lần liền nhìn thấy chuyện cá nhân không thể để người khác thấy của cấp trên, còn là cấp trên ngày nào cũng muốn đuổi việc cô.

Cô chạm phải ánh mắt của Loan Niệm, vội vàng cười cười với anh, ngón cái và ngón trỏ khép lại rồi kéo ngang qua miệng, ý muốn nói tôi sẽ ngậm chặt miệng, tôi sẽ không nói chuyện gì sất, mong sếp cứ yên tâm.

Loan Niệm đột nhiên hiểu ra Thượng Chi Đào đang nghĩ gì, nhưng anh lười phải giải thích với cô. Anh lạnh lùng nhìn cô một cái rồi cùng Tang Dao đi vào bên trong.

Thượng Chi Đào cảm thấy kể từ lúc đi làm cô đã có cái cảm giác đã dùng hết sự may mắn của mình, cái nên thấy lẫn cái không nên thấy, cái nên nghe lẫn cái không nên nghe đều chui hết vào tai, vào mắt của cô. Bây giờ lại còn phải lo lắng Loan Niệm sẽ “thủ tiêu” cô để bắt cô ngậm miệng.

Cô đứng bên ngoài khách sạn một lúc, bỗng dưng không muốn đi đâu nữa, bèn mua một cốc mì ăn liền và lạp xưởng về phòng khách sạn, ăn uống xong rồi mơ màng ngủ thiếp đi. Hôm sau, trời còn chưa sáng đã phải đi thẳng đến Thuận Đức, cuối cùng cũng rời khỏi Quảng Châu.

Lần đầu tiên đi công tác trong đời, guồng công việc bận bịu không ngơi nghỉ, gặp gỡ không biết bao nhiêu người, được nghe không biết bao nhiêu yêu cầu. Năm ngày chớp mắt đã qua đi, khi cô kéo vali tạm biệt Lumi ở khách sạn, cô thậm chí còn nảy sinh ảo giác mình là một nữ cường nhân.

Nhưng nữ cường nhân đâu có biết mệt là gì.

Cô về đến nhà, sau đó đi ăn canh tê cay vỉa hè cùng Tôn Vũ, hai người bị hơi nóng phả cho mướt mồ hôi đầy trán.

Thượng Chi Đào kể cho cô ấy những chuyện mình gặp phải trong lúc đi công tác, cũng nói về chuyện Loan Niệm nhiều lần bắt cô thôi việc. Cô nói với Tôn Vũ: “Rất có thể qua mấy hôm nữa em sẽ phải cuốn gói ra đi. Trước khi cuốn gói ra đi, em phải viết một tờ giấy lớn dán ở thang máy công ty, nói là bạn gái của anh ta nhan nhản khắp nơi!” Thượng Chi Đào nảy ý đồ xấu, thoáng sau đó lại bị chính mình chọc cười.

Thực ra cô là một cô gái vô cùng hoạt bát, tiếc là công việc đã mài giũa cô khiến cô lâu rồi không có dáng vẻ này. Bây giờ tinh thần thoải mái, sự hoạt bát ngốc nga ngốc nghếch, không tim không phổi lập tức bộc lộ.

“Một cấp trên như anh ta mà cũng tính toán với em á? Em đừng lo lắng quá.” Tôn Vũ trấn an cô.

“Có khi nào có những người kiếp trước đã là kẻ thù, kiếp này cũng phải anh sống tôi chết không nhỉ?” Thượng Chi Đào uống một ngụm coca, bọt khí tan xèo xèo trong miệng cô, nước ngọt có ga đúng là khiến người ta vui vẻ.

“Đó là do em nghĩ nhiều thôi, kiếp này cho em cơ hội liều mạng với người ta rồi hả? Xông lên là bị người ta nghiền bẹp dí luôn đấy!” Tôn Vũ hù dọa Thượng Chi Đào. Cô ấy đã đi làm được ba năm, chuyện ở nơi làm việc mà cô ấy từng chứng kiến nhiều hơn Thượng Chi Đào một chút.

Thực ra đâu cần phải anh chết tôi sống?

Cấp trên kia không ưa bạn, làm khó bạn, sớm muộn sẽ có ngày bạn không chịu đựng người ta được nữa. Đến lúc đó ngay cả suy nghĩ liều chết cũng chẳng có, chỉ ước gì có thể phủi mông bỏ đi như một làn khói, từ đây mãi mãi không hẹn gặp lại.

Thượng Chi Đào nghĩ bụng, Loan Niệm đáng sợ như vậy, có lẽ sẽ nghiền bẹp mình thật. Khi đó cô hoàn toàn không ngờ được, không lâu sau đó Loan Niệm suýt nữa đã nghiền bẹp cô. Cô thở dài, “Em cũng chẳng biết tại sao, anh ta càng ghét em, em càng hay bắt gặp bí mật của anh ta.” Thượng Chi Đào kể hết mọi chuyện từ chuyện Loan Niệm chia tay, hẹn phụ nữ ăn cơm, dẫn phụ nữ về khách sạn ở Quảng Châu cho Tôn Vũ: “Chị xem, em chính là một đứa số nhọ như vậy đấy. Lần nào cũng như thế này. Chị không biết đâu, hôm đó ở bên dưới khách sạn ở Quảng Châu, cái ánh mắt mà ông anh kia nhìn em đúng là hận không thể bóp chết em được ấy.”

“Cuộc sống riêng tư loạn như vậy sao?” Tôn Vũ trợn tròn mắt, “Người ngợm ra sao mà có duyên với phụ nữ thế?”

“Thì... vẻ ngoài... đẹp trai cực kỳ, vừa nhìn là biết đó chính là mẫu đàn ông vô cùng trăng hoa.” Trong lòng Thượng Chi Đào, Loan Niệm đã trở thành kiểu người trăng hoa. Thậm chí cô từng nghĩ, anh ta thay phụ nữ tới tấp như vậy, chắc chắn có bệnh khó nói nào đó nhỉ?

Hai người ăn xong bữa canh tê cay rồi đi về nhà. Thượng Chi Đào cảm thấy mình đã bị rút cạn sức lực, về đến nhà là đi tắm rồi thay sang đồ ngủ, nằm trên giường ngủ li bì. Giấc ngủ này rất sâu, hình như lâu lắm rồi cô chưa từng mệt mỏi như thế này. Hồi vừa học vừa đi làm thêm cũng mệt, nhưng kiểu mệt đó giống như bạn đi một vòng trên sân thể dục là hết mệt, còn lần này, cô cảm thấy mình đã mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng lười nhúc nhích.

Đợi đến khi cô mở mắt ra thì đã là chiều chủ nhật, cơn gió nhẹ lay động rèm cửa sổ, quạt điện vẫn kêu ro ro. Tiếng xào nấu vọng ra từ trong phòng bếp, chắc chắn là Tôn Vũ đang nấu cơm.

Cô lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy bố mẹ gọi rất nhiều cuộc, lúc này mới nhớ ra cô đã bật chế độ im lặng trước khi ngủ, cũng quên béng đi không nói tiếng nào với họ. Cô vội vàng gọi lại, điện thoại đổ một hồi chuông đã có người nghe máy, cô nghe thấy Lão Thượng hình như đang khóc.

“Bố con làm sao vậy ạ?” Thượng Chi Đào hỏi mẹ.

“Con còn dám hỏi làm sao hả? Con sắp dọa chết bố con rồi đấy.” Mẹ cô cũng gạt nước mắt, “Gọi cho con bao nhiêu cuộc mà con không nghe, hôm qua bố con mất ngủ suốt đêm, cứ tưởng con đã xảy ra chuyện.”

Nghe Lão Thượng khóc rất thương, Thượng Chi Đào cũng rơi nước mắt, “Ôi trời, con sai rồi, hai người đừng khóc nữa, chẳng phải con vẫn khỏe re đây sao!”

Một nhà ba người lau nước mắt một hồi, bố mẹ lại hỏi thăm tường tận tình hình dạo gần đây của Thượng Chi Đào. Lão Thượng nghe nói con gái thường xuyên tăng ca đến tận khuya nên rất đau lòng, “Chiều nay bố sẽ đi gửi tiền cho con, con ăn cái gì ngon ngon bồi bổ.”

“Không cần, không cần! Con thường xuyên ăn ké cơm với bạn cùng phòng rồi.”

“Như thế đâu có được? Không thể hưởng sái người ta thế được. Con ăn của người ta một bữa, thì sẽ phải trả một bữa.” Lão Thượng dặn dò Thượng Chi Đào: “Đừng sợ đồ đắt mà không nỡ ăn, bố con có tiền mà!”

Lão Thượng làm gì có tiền? Ông chỉ có chút lương cứng đó thôi, chẳng qua là vì không muốn để con gái mình chịu khổ. Tất nhiên Thượng Chi Đào hiểu được, vì vậy cô chưa bao giờ ganh đua với người khác, cô nghĩ: Cuộc sống mà, đủ ăn đủ mặc là được rồi. Chỉ cần mình cố gắng mỗi ngày, cuộc sống sẽ tốt đẹp lên qua từng ngày.

Cô là một người theo chủ nghĩa lạc quan.

Có sự lạc quan bẩm sinh, những chuyện làm cô đau đầu thực sự chẳng có là bao. Trước mắt chỉ có một chuyện, Loan Niệm.

Cô nằm xuống giường, bật máy tính tìm kiếm “Cấp trên của bạn ghét bạn thì bạn sẽ làm gì?” Kết quả tìm kiếm mỗi người mười ý, có người nói mời cấp trên ăn cơm, có người nói giúp cấp trên giải sầu, có người còn nói là phải bợ đỡ cấp trên.

Cái gì cơ? Bợ đỡ Loan Niệm? Anh ta lại chẳng không túm cổ áo cô, treo lên tường thành thị chúng? Nếu mời cơm thì cô còn chưa lĩnh lương đây này! Lumi nói một cái áo của Loan Niệm đã có giá bằng cả tháng lương của cô, vậy thì mời anh ta một bữa cơm chẳng phải đã ăn đứt nửa tháng lương của cô sao?

Cách nào cũng không được.

Bó tay.

Ấy? Không mời cơm được thì mời uống cà phê cũng được đấy nhỉ? Ngày nào anh ta cũng phải uống cà phê, người sáng tạo nội dung phải dựa vào cà phê để sống mà! Cứ làm thế đi!

Thượng Chi Đào đã quyết định phải tạo mối quan hệ tốt với Loan Niệm. Hôm sau cô đến công ty từ sớm, rẽ vào tiệm cà phê 24h dưới tòa nhà văn phòng. Cô đến sớm, tiệm cà phê còn chưa có nhiều người, nam nhân viên bán hàng hỏi cô: “Chị uống gì ạ?”

Thượng Chi Đào tiến lên hỏi cậu ta: “Sáng nào cũng có một người đàn ông đẹp trai, cao cao đến đây mua cà phê, anh ta uống gì thế?”

Nam sinh nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, “Luke phải không?”

“Đúng đúng.” Thượng Chi Đào gật đầu.

“Ngày nào Luke cũng uống Iced Americano.”

“Vậy phiền cậu cho tôi một cốc Iced Americano.” Thượng Chi Đào thoáng dừng lại, không mua cho mình một cốc thì có vẻ mình đang cố tình, thế là cô nói: “Cho tôi thêm một cốc như vậy.”

Cà phê được pha xong, cô hai tay hai cốc ra khỏi tiệm cà phê, đúng lúc đụng phải Loan Niệm.

“Chào buổi sáng Luke!” Thượng Chi Đào tươi cười chào hỏi anh: “Sếp mua cà phê ạ?” Thấy Loan Niệm gật đầu rồi định đi qua cô, cô vội nói: “Vừa nãy tôi bất cẩn mua hai cốc, hay là tôi bán cho sếp một cốc nhé?”

Thượng Chi Đào suýt nữa đã cắn đứt lưỡi mình. Tặng cho sếp một cốc, bán cho sếp một cốc, chỉ sai một chữ mà đi ngàn dặm.

Mười tháng cô đã biết gọi mẹ, hơn một tuổi đã theo đuôi cãi nhau với anh trai nhỏ nhà hàng xóm, cũng tự nhận là một người mồm mép lanh lợi. Thế mà hôm nay, cô muốn mời cấp trên uống cà phê, mở miệng lại là hay là bán cho sếp một cốc?

Cô đúng là thiếu tiền mua cốc cà phê này.

Đợi Loan Niệm đuổi cô ra khỏi công ty là cô có thể uống gió Tây Bắc rồi, còn uống cà phê cái nỗi gì!

Loan Niệm nhìn vẻ mặt hối hận không thôi của cô, không thể đoán được Thượng Chi Đào làm mấy chuyện vòng vo này là vì cái gì, chỉ thầm nói với mình một câu: Thượng Chi Đào đầu óc có vấn đề.

“Hay là tôi mời sếp uống nhé?”

“Không uống hết cô có thể đổ đi.” Loan Niệm nhếch miệng cười với cô, đi được mấy bước, nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc há miệng nhưng không nói được câu nào của Thượng Chi Đào phản chiếu trên mặt kính, anh lại quay lại chỗ cô, lấy đi cốc cà phê trong tay cô, “Mai trả cô nhé.”

Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng nhìn thấy cơ hội sống sót, vội vàng đi theo sau anh, “Không cần, không cần, ngày mai tôi vẫn mời sếp.”

Loan Niệm rốt cuộc đã hiểu.

Thượng Chi Đào đang lấy lòng anh.

“Cho dù cô có mời tôi uống cà phê mỗi ngày, cũng không thể thay đổi được sự thật là cô không ổn. Nếu có thời gian suy nghĩ lung tung như này, chi bằng chăm chỉ trau dồi bản thân còn hơn.” Anh ngẩng đầu sải bước ở phía trước, bình thản nói ra những lời này, Thượng Chi Đào đi theo sau anh chẳng khác gì chó nhà có tang hoảng hốt chạy bừa.

Theo sau anh vào trong thang máy, lại nghe anh nói: “Tự hỏi bản thân mình xem, nửa tháng qua có thu hoạch được gì không? Ngày nào cũng bận bù đầu, có thời gian để ngẫm lại không? Không động não, sao có thể trưởng thành?”

Thôi thì, uống một cốc cà phê của cô ta thì cho cô ta mấy lời khuyên vậy.

“Vâng, Luke, tôi nhớ rồi. Hôm nay tôi sẽ nghiền ngẫm lại, tôi sẽ gửi kết quả cho sếp, nhờ sếp chỉ bảo ạ.”

“Cô gửi cho tôi làm gì? Tôi là cấp trên của cô à? Tôi có nghĩa vụ suốt ngày chỉ dạy cho cô ư?” Loan Niệm quạt cho cô một trận, tâm trạng vô cùng tốt, thấy cô nghiêng đầu không biết đang nghĩ cái gì, anh lại nói thêm một câu: “Nếu cô cảm thấy tôi nói những lời này cô không hiểu được, thế thì cô nhân lúc còn sớm viết đơn xin thôi việc đi. Nội dung đơn xin thôi việc dễ viết lắm, chỉ cần bốn chữ: ‘Tôi không làm được’ là được.”

“Vâng.” Thượng Chi Đào tự dưng bị mắng một trận, cúi đầu ra khỏi thang máy. Loan Niệm nói đúng, so với việc nghĩ ra mấy trò vớ vẩn, thà chăm chỉ làm việc còn hơn.
Bình Luận (0)
Comment