Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 25

Hôm sau ngủ dậy, Thượng Chi Đào thấy toàn thân ê ẩm. Người lớn lên ở vùng đồng bằng, đi bộ trên đường núi nửa ngày trời, cơ thể chịu không nổi. Còn cô thì vẫn ổn, hô hai tiếng “Mệt quá đi” rồi gắng gượng ngồi dậy, Lumi thì không may mắn như cô, “bà dì” của cô ấy đến rồi.

Vốn dĩ cô ấy đã mệt gần chết, bây giờ trên người không có phòng nào nghe theo cô ấy. “Dì cả” đến lại hành cô ấy rất ác, bụng thì đau thắt, trên thì buồn nôn. Thượng Chi Đào hoảng vô cùng, chạy ra ngoài tìm tài xế, “Phải đưa Lumi đến bệnh viện huyện, chị ấy bị ốm rồi.”

Tài xế nào dám chậm trễ, cùng Thượng Chi Đào đưa Lumi đến bệnh viện, tiêm một mũi giảm đau. Thượng Chi Đào hết sức áy náy, ngồi bên Lumi khóc như mưa. Một cô gái bình thường có gặp bao nhiêu chuyện ấm ức đều tự khích lệ mình cười cho qua chuyện, giờ đây chỉ vì thương Lumi mà khóc không nín được.

“Bà cô à, em đến đưa tiễn chị hả?” Lumi trêu cô: “Mau nín đi, chuyện này đúng là đến đúng lúc.”

“Hôm nay chị về luôn đi được không?” Thượng Chi Đào muốn bảo Lumi mau chóng quay về. Cuộc sống nơi này quá khổ, Lumi chưa từng chịu khổ như này bao giờ. Ngay cả chính cô cũng chưa từng sống khổ, nhưng đây là do cô chọn đến đây, cô nhất định phải kiên trì.

“Không được.” Lumi trừng cô một cái, “Nhân lúc còn sớm cô bỏ suy nghĩ bảo chị về đi, đến mai là chị khỏe lại thôi. Nếu chị để mình cô ở lại đây, nhỏ Kitty kia lại chẳng không ăn hiếp cô.”

“Em sẽ không để cô ta ăn hiếp em đâu...”

“Nói bừa. Chị thấy cô thật thà quá, ai cũng dám bắt nạt cô.” Lumi lại thở dài, “Chị muốn ăn bát mì nóng...”

“Em đi mua cho chị!” Thấy Lumi cuối cùng cũng có cảm giác thèm ăn, Thượng Chi Đào đứng dậy chạy đi ngay. Trên huyện nói cho cùng vẫn tốt hơn cái thôn danh không xứng với thực kia, ngay bên cạnh bệnh viện là một phố ăn vặt, người qua kẻ lại vô cùng tấp nập. Thượng Chi Đào nhìn thấy người xếp thành hàng rất dài trước tiệm mì, nghe mùi rất thơm, thế là cô gọi cho Lumi: “Có phải chị không ăn cay được không...?”

“Ai bảo! Mua cho chị loại cay nhất!”

Thượng Chi Đào cười khúc khích, “Dạ.” Cô xếp hàng rất lâu mới mua được hai phần mì dồi chua cay, còn mua cho Lumi xiên que mang về bệnh viện. Tay phải Lumi đang truyền dịch nên không được cử động, há miệng với Thượng Chi Đào, “Nào, đút cho chị.” Thượng Chi Đào đút từng miếng cho cô ấy ăn.

Lumi rất thích nhìn dáng vẻ ngây thơ thật thà của Thượng Chi Đào, thời nay con gái giống như Thượng Chi Đào không còn nhiều nữa. Cô đối xử tốt với mọi người không phải để mong ngóng nhận được thứ quý giá gì, chỉ biết chân thành trao đi tấm lòng của mình.

Hai người ở bệnh viện đến chiều, Lumi đã lấy lại sức, thế là hai người quay về thôn trên núi.

Mọi người đã làm xong công tác chuẩn bị, chỉ còn đợi diễn viên thôi. Trông thấy hai người quay về, ai nấy cũng xúm lại ân cần hỏi han. Lumi vung cánh tay trắng nõn, nói: “Truyền nước xong, ta lại là một trang hảo hán. Diễn viên bao giờ mới đến?”

“Sắp rồi.” Đạo diễn đến bên Lumi, khẽ hỏi cô: “Rốt cuộc ngân sách lần này được duyệt bao nhiêu?”

“Tôi có biết đâu... Chúng tôi đến đây để chấp hành thôi. Vả lại, chẳng phải tiền là do phía khách hàng chi trả sao?” Lumi giả ngu với đạo diễn, thực tế thì dự án này đã được Lăng Mỹ thầu hết, phía khách hàng trao toàn quyền cho Lăng Mỹ thực hiện, họ chỉ việc nghiệm thu. Tuy nhiên, trước khi tới đây Alex đã dặn trước không được nói thật với đội ghi hình. Đội ghi hình ấy à, bạn có đưa một ngàn vạn thì họ cũng có thể tiêu hết.

Đạo diễn thấy không moi được tin gì từ chỗ Lumi, bèn quay sang hỏi Thượng Chi Đào: “Flora à, cô có biết không?”

Lần này Thượng Chi Đào đã tinh ý, cũng học theo Lumi nói: “Tôi cũng không biết ạ... cấp trên chỉ cử chúng tôi đến để lo chuyện hậu cần.”

Nói qua nói lại, cả hai đều không nói câu nào hữu ích.

“Được đấy bé Đào Đào.” Đợi đạo diễn đi khỏi, Lumi khen cô: “Học nhanh phết, biết giả ngốc với đám cáo già này rồi.”

“Là chị dạy giỏi đó.”

Trời đã tối om, diễn viên đã có mặt, không phải diễn viên nổi tiếng gì cả. Đoạn phim quảng cáo của Lăng Mỹ lần này là một loạt câu chuyện, liên hệ sản phẩm với nhân tính, thể hiện tình cảm ấm áp. Câu chuyện được quay ở đây kể về cậu bé sống ở trên núi, trải qua những cuộc đời khác nhau, cuối cùng lại quay lại nơi này. Mục đích của đoạn phim quảng cáo nhằm lôi kéo người tiêu dùng cũ của phía khách hàng.

Tối hôm nay sẽ quay ngoại cảnh, Thượng Chi Đào chưa làm công việc này bao giờ nên cảm thấy rất thú vị, mặc áo lông vũ đứng bên cạnh hóng chuyện. Công việc đúng là đa dạng lý thú, có người suốt ngày phải ngồi trước máy tính để tăng ca liên tục, có người chỉ cần cầm một quyển kịch bản học thuộc lời thoại, mỗi công việc đều có sự thú vị riêng.

Thượng Chi Đào quá mải mê xem, điện thoại đổ chuông mà cô cũng không nghe thấy. Đến tận khuya kết thúc cảnh quay, cô mới nhìn thấy Alex gọi cho cô. Cô vội vàng gọi lại cho anh ta, đúng lúc đó Alex nghỉ giữa giờ họp quản lý, anh ta cứ thế nhận cuộc gọi ở trong phòng họp.

“Alex, xin lỗi sếp vừa nãy tôi ở trường quay, không nghe thấy điện thoại kêu.”

“Lumi không sao chứ? Ban nãy Kitty bên phòng sáng tạo báo cáo công việc đã nói là Lumi bị ốm.”

“Dạ?”

Kitty báo cáo công việc, sao lại nói cả chuyện Lumi bị ốm? Thượng Chi Đào không hiểu nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Thế là cô kể chuyện của Lumi cho Alex.

“Không sao, bảo cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì. Ngoài ra, phòng có một dự án khẩn cấp, trong hai người phải có một người quay về hỗ trợ mọi người. Hai người tự bàn bạc xem ai quay về nhé.”

“Vâng, Alex.”

Thượng Chi Đào cúp điện thoại, nói với Lumi: “Alex nói có dự án khẩn cấp, bảo chị quay về hỗ trợ.” Cuối cùng cũng có cớ bảo Lumi quay về, cảm giác tự trách của cô đã nhẹ đi phần nào.

“Lúc nào thế?”

“Ngày mai.”

“Chị không yên tâm về cô, làm thế nào đây?”

“Chị mà không về là hai chị em ta xong đời đấy.”

Sáng sớm hôm sau Thượng Chi Đào tiễn Lumi ra về, trước khi đi Lumi dặn dò cô rất nhiều: “Cô là người phụ trách ngân sách của phòng tiếp thị, công việc hậu cần cô có thể làm, tuy nhiên người ta sẽ phải khách sáo với cô; Tất cả khoản thu chi đều phải liệt kê rõ ràng, sau này phòng tài vụ sẽ kiểm tra đấy.”

Thượng Chi Đào nhớ kỹ lời chỉ bảo của Lumi, nhưng cô vẫn không biết làm giá, ai bảo cô làm gì cô đều vui vẻ mà làm, chưa đầy một ngày cô đã quen hết đoàn quay phim. Đạo diễn cảm thấy Thượng Chi Đào rất tốt bụng, không giống người phụ trách tiếp thị, nói với cô rằng: “Lần sau quay quảng cáo, mời cô đến chơi.”

“Được ạ.” Thượng Chi Đào nhận lời, sau đó cầm theo danh sách mua sắm đi lên huyện với tài xế, hoàn toàn biến thành một lao động chân tay. Hóa ra người làm công việc tiếp thị thì nhất định phải có thể lực tốt, Thượng Chi Đào cảm thấy may mắn vì tay chân mình đủ sức, nếu không cô có thể sẽ chết vì mệt ở trên ngọn núi này.

Tài xế Lưu Vũ là nhân viên mà công ty tuyển riêng cho Loan Niệm, là quân nhân xuất ngũ. Tuy nhiên, trong trường hợp thông thường Loan Niệm đều tự lái xe, anh ta rảnh rỗi không có việc gì làm bèn xin đến đây để lái xe. Lưu Vũ là quân nhân xuất ngũ, hơn 40 tuổi, để đầu húi cua, là một người vô cùng cường tráng khỏe mạnh. Anh ta thấy Thượng Chi Đào lúc nào cũng tươi cười, không biết cáu giận và cũng không đỏng đảnh, lúc đi trên đường khen cô rằng: “Này cô gái, cháu được đấy. Một cô gái làm trong ngành tiếp thị, không sợ khổ không sợ mệt, ngày nào cũng vui vẻ, hiếm gặp lắm đấy.”

“Hì hì.” Thượng Chi Đào cười nói: “Cái gì cháu cũng không biết, vì thế còn phải học hỏi nhiều ạ. Mua sắm vật tư cũng được coi là học hỏi đúng không ạ?”

“Cháu nghĩ thoáng thật. Mua vật tư chẳng phải chính là mua đồ đạc sao?”

“Kể cũng phải. Sáng nay cháu nghe Kitty nói chú là tài xế của Luke ạ?”

“Phải, có điều hơi rảnh rỗi. Loan Niệm thích tự lái xe, chỉ khi nào uống rượu mới gọi chú đến lái xe.”

“À à.”

Thượng Chi Đào đáp lại, đột nhiên nghĩ lại họ mới uống rượu vào mấy ngày trước, nhưng Loan Niệm không gọi Lưu Vũ đến lái xe. Dường như cô chợt ngộ ra một điều, đó chính là Loan Niệm kỳ thực đang tránh hiềm nghi.

Mình cũng phải giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không được gây phiền phức cho mình, Thượng Chi Đào nghĩ. Bụng dạ Loan Niệm thâm sâu, nhiều chuyện bạn không thể hiểu ngay vào thời điểm đó, nhưng một thời gian sau bạn nghĩ lại, bạn sẽ hiểu đại khái những suy nghĩ quanh co phức tạp trong lòng anh.

“Cháu có thân với sếp Loan không?” Lưu Vũ đột nhiên hỏi cô.

“À...” Thượng Chi Đào ngẩn ra một hồi rồi nói ngay: “Không thân ạ, chỉ họp cùng một hai lần, còn lại chỉ chạm mặt ở công ty thôi ạ.”

“Sợ cậu ấy à? Nghe nói rất nhiều đồng nghiệp nữ sợ cậu ấy.”

“Sợ!” Thượng Chi Đào gật đầu, “Trông anh ấy đáng sợ quá.”

Lưu Vũ cười hiền hậu, “Thực ra cậu ấy là người rất tốt, cũng không nghiêm khắc. Có khi cậu ấy uống rượu bảo tôi đưa cậu ấy về nhà, cậu ấy sẽ giữ tôi lại uống trà hoặc ăn hoa quả gì đó, cậu ấy còn nói chuyện với tôi, không phải cái vẻ mà các cháu nhìn thấy đâu.”

Thượng Chi Đào muốn nói là: Đó là vì chú chưa bị anh ta khuyên thôi việc... Tuy nhiên cô đã kìm lại, chỉ nhoẻn miệng cười xòa.

Lần thứ hai lên huyện cô đã quen đường hơn lần đầu tiên.

Đồ đạc mà đoàn phim muốn mua đều là những thứ tạp nham vặt vãnh, nào là chiếc quạt hương bồ rách, một chiếc ghế gỗ dài, một chiếc áo sơ mi bằng sợi tổng hợp v.v... Nhiều thứ đến giờ không còn xuất hiện ở các thành phố lớn nữa, nhưng lại có thể tìm được ở huyện nhỏ này.

Thượng Chi Đào chợt nhớ đến từ mà Loan Niệm nói trong cuộc họp lần trước: Mở rộng thị trường. Thế nào là mở rộng thị trường? Đại khái là gu thẩm mỹ của mỗi người muôn màu muôn vẻ, thứ mà thành phố lớn không dùng đến sẽ được bán ở thành phố nhỏ hơn, cho dù thế nào cũng sẽ có thị trường.

Từ quán này đến quán kia, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, chọn hàng, trả giá, ký sổ... làm những công việc lắt nhắt này cũng không dễ dàng, đợi đến khi hai người mua hết đồ đạc thì đã đến 5 giờ chiều. Hai người vội vội vàng vàng ăn bát mì rồi lên đường quay về. Cả quãng đường xóc nảy, Thượng Chi Đào bỗng thấy hối hận vì ăn bát mì kia. Khi gần đến thôn, cô bảo Lưu Vũ dừng xe lại rồi ói ra ngoài.

Đây đúng là một cuộc tu hành.

Sau khi quay về, cô lại tính toán hóa đơn vật tư với mọi người, chắc chắn không còn vấn đề gì mới trở về phòng. Cả ngày chạy đôn chạy đáo, đến chiều lại nôn một trận, dạ dày quặn thắt rất khó chịu. Cô uống hai viên thuốc và ít nước nóng rồi nằm lên giường, mở máy tính ra.

Không có internet nhưng cô vẫn có thể tạo bảng biểu, điền các khoản chi trong ngày hôm nay vào bảng, vật lộn đến nửa đêm mới hoàn thành công việc.

Lumi đã về, bỗng dưng cô cảm thấy hơi cô đơn.

Các cô gái trẻ rất dễ bị sự cô đơn đánh bại. Thượng Chi Đào cũng không có áo giáp sắt, trong đêm khuya mịt mùng như này, cảm giác cô đơn như cơn lũ nuốt chửng cô. Cô chợt nảy ra một suy nghĩ, đến bao giờ cô mới có một căn nhà? Ở trong thành phố như Bắc Kinh, trên đường Ngũ Hoàn hoặc đường Lục Hoàn cũng được, mấy yếu tố này đều không quan trọng, chỉ cần có một căn nhà nho nhỏ, liệu có phải sẽ không cô đơn nữa?

Cô thiêm thiếp trong bóng tối, cảm giác có thứ gì đó đang bò trên chăn, mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi mắt tí hi lấp lánh đang nhìn chòng chọc cô trong ánh trăng tờ mờ.

Cô chưa bao giờ nhìn vào mắt chuột, trong đời này cũng chỉ có mỗi một lần này.

Đầu ngón chân tức khắc lạnh toát, ngay sau đó da gà da vịt nổi khắp người, cô như đã chết lặng, thậm chí còn quên cả thét lên.

Chú chuột kia phản ứng nhanh hơn cô, thoắt một cái biến mất tăm.

Thượng Chi Đào đã trải qua một đêm chết lặng đầu tiên trong đời.

Sau này cô biến câu chuyện đêm đó thành chuyện cười kể cho mọi người nghe, cô nói: Mắt của chuột cũng sáng như sao vậy!
Bình Luận (0)
Comment