Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 17 - Chương 17 - Không Được Chống Cự

Chương 17 - Không Được Chống Cự
Chương 17 - Không Được Chống Cự

Một lát sau Lâm Thanh Trúc đột nhiên tỉnh táo lại nói: “Chờ một chút sư tôn, ngài nói là muốn truyền công cho ta ư?”

Nàng vừa rồi đang suy nghĩ chuyện khác nên không chú ý lắng nghe, sau khi phản ứng lại mà trong nháy mắt liền khiếp sợ.

Sư tôn muốn truyền công cho ta sao?

Nàng không thể tin được vì phải biết rằng, tu tiên giả đối với tu vi đạo hạnh của mình xem còn nặng hơn cả tính mạng.

Nếu như không phải người thân cận nhất của mình thì tu tiên giả tuyệt đối không có khả năng xuất hiện loại chuyện truyền công này.

Lâm Thanh Trúc không ngờ Diệp Thu lại có thể truyền công cho nàng. Vậy chẳng phải nói trong lòng Diệp Thu nàng chính là người thân cận nhất với hắn hay sao?

Nghĩ tới đây mà Lâm Thanh Trúc liền vui vẻ và vô cùng cảm động.

Thật không nghĩ tới sư tôn lại quan tâm ta đến như vậy, thật cảm động quá đi!

Ngài ấy một ngụm nói vì tôn nghiêm của Tử Hà Phong chẳng qua chỉ là tìm cớ mà thôi! Vì chỉ là tôn nghiêm thì làm sao có thể so sánh với nhiều năm công lực cơ chứ?

Diệp Thu lạnh nhạt nói: “Đúng vậy! Vi sư suy đi nghĩ lại và thấy chỉ có con đường truyền công mới có thể giúp cho ngươi tại thời gian ngắn nhất trưởng thành lên. Hội võ lần này có liên quan đến tôn nghiêm của Tử Hà Phong chúng ta nên vi sư không hi vọng ngươi thua. Ngươi hiểu không?”

Lâm Thanh Trúc trịnh trọng gật đầu.

Trong lòng nàng vô cùng rõ ràng đây đâu phải là vì thể diện của Tử Hà Phong. Rõ ràng sư tôn đang lo lắng nàng bị thương ở trong hội võ cho nên mới truyền công cho nàng.

Đàn ông tuy mạnh miệng nhưng rất mềm lòng! Rõ ràng là lo lắng cho ta nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ nói là vì Tử Hà Phong!

“Được rồi! Ngươi lại đây ngồi trước mặt ta và tiến vào trạng thái tĩnh tọa.”

“Vâng!”

Lâm Thanh Trúc không chút do dự mà hết sức nhu thuận đi tới.

Nàng vừa tới gần thì Diệp Thu liền cảm giác được trên người nàng tản mát ra khí lạnh cùng với mùi hương thơm ngát nhàn nhạt mà không nhịn được hít một hơi.

Trong lòng hắn cũng không nhịn được mà tán thưởng.

“Nha đầu này tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã duyên dáng yêu kiều, trước sau lồi lõm, chỗ nên có đều có.”

“Chà, thật không biết tương lai sẽ tiện nghi cho nhân vật chính ngốc ngếch nào đây?”

Sau khi Lâm Thanh Trúc đi vào trạng thái tĩnh tọa thì Diệp Thu mới thầm hỏi.

"Hệ thống, một lần truyền công có thể truyền cao nhất bao nhiêu năm công lực?"

Đây là lần thứ nhất hắn truyền công nên không có kinh nghiệm gì, vì sợ sai nên bèn vội vàng hỏi hệ thống.

"Kiểm tra tu vi kí chủ lúc này chỉ có Vô Cự cảnh, có thể truyền mười năm công lực là cao nhất.”

"Số năm truyền được có hạn nhưng tu vi tăng lên theo bản thân. Tu vi càng cao thì công lực truyền thụ càng nhiều."

"Chú thích: Mỗi một lần truyền công sẽ tiến vào một đoạn thời kỳ truyền công lạnh. Truyền công trong thời kỳ này sẽ không được phản hồi."

"Ồ, mười năm sao? Vậy cũng đủ rồi."

Nghe hệ thống giải thích xong Diệp Thu nhẹ gật đầu biểu thị đã nằm trong phạm vi tính toán của hắn.

Dựa theo dự đoán lúc đầu, Diệp Thu dự định truyền trăm năm công lực, nhưng có điều cân nhắc đến hiện tại thân thể Lâm Thanh Trúc chỉ sợ không tiếp nhận nổi phần công lực cực mạnh này, cho nên mười năm đã là hạn mức cao nhất của nàng.

Sau khi tính toán xong Diệp Thu nhẹ nói.

"Đồ nhi, thả lỏng người, không cần căng thẳng."

"Truyền công là một chuyện vô cùng nghiêm túc nên không được có nửa điểm sai lầm."

"Hôm nay vi sư truyền cho ngươi mười năm công lực, khi luồng sức mạnh này tiến vào cơ thể ngươi chỉ cần đưa vào Phù Hải rồi dung luyện là đủ."

"Nhớ rõ không được chống cự."

Công lực không thể truyền một cách tùy tiện, trong thời gian này sẽ khảo nghiệm rất nhiều thứ. Dù chỉ một chút sai lầm thôi nhưng cả hai người đều sẽ bị ảnh hưởng.

Trước lúc truyền công Diệp Thu không thể không nhắc nhở Lâm Thanh Trúc một phen để tránh cho nàng gây ra sai lầm gì.

"Sư tôn, ta hiểu rồi!"

"Ừm. . ."

Diệp Thu nhẹ nhàng giơ hai tay áp sát vào lưng Lâm Thanh Trúc, sau đó vận công truyền vào người nàng.

Lâm Thanh Trúc cảm nhận được sức mạnh từ hai tay Diệp Thu truyền đến và không ngừng tán loạn tuỳ ý bên trong thân thể nàng.

Trong lòng Lâm Thanh Trúc run lên nhưng khi nghĩ tới lời dặn dò vừa rồi của Diệp Thu thì lập tức thả lỏng.

Nàng dựa theo chỉ dẫn của Diệp Thu mà dẫn nguồn công lực này vào Phù Hải.

Tu vi của nàng lúc này còn kẹt tại Luyện khí tứ phẩm, chỉ đợi sau khi nguồn lực này tiến vào trong Phù Hải thì Lâm Thanh Trúc bắt đầu thử hấp thu để dung nạp vào người luồng sức mạnh này.

Không đến chốc lát, tu vi của nàng bắt đầu tăng vọt lên.

"A..."

Lâm Thanh Trúc càng lúc càng cảm thấy giật mình, trong giây lát nàng vậy mà đã từ Luyện Khí tứ phẩm nhảy vọt tới Luyện Khí cửu phẩm.

"Mười năm công lực của sư tôn lại mãnh liệt đến thế sao. . ."

Bình Luận (0)
Comment