"Ghê tởm đến cực điểm." Sau khi tỉnh táo lại, Hoa Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn không tin Diệp Thu vậy mà vì tán gái mà liền bỏ ra được một khối Bảo Cốt Chí Tôn.
Diệp Thu là thành tâm bỏ ra hay là cố ý giả vờ cho những người khác nhìn?
"Mẹ nó, Bảo Cốt Chí Tôn mà hắn nói đưa liền đưa! Gia hỏa này thật là hào phóng a!" Lúc này, ngay cả bọn người Vân Sinh Tử cũng mang vẻ mặt rung động.
Nhưng mà nghĩ tới trước đó Diệp Thu đã tặng cả Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì cái Bảo cốt Thôn Thiên Tước này lại tính là cái gì.
Nhưng mà nghĩ lại thì...
"Ừm, gia hỏa này sử dụng nợ tình quá sâu, là người có tình cảm chân thành đối với chí thân, rất vô tư kính dâng. Loại phẩm tính như thế ngược lại là rất đáng quý."
"Có lẽ hắn là thật sự ưa thích nàng! Nếu không hắn cũng không có khả năng liên tục bỏ ra nhiều bảo bối như thế!"
Đám người không khỏi cảm thấy hâm mộ Liên Phong, ai nấy đầy mắt đều là vẻ tham lam.
Ngay cả Liên Phong cũng có thể cảm giác được trong lòng vui vẻ ngọt ngào, cảm thấy rất ấm áp. Nàng tràn đầy chờ mong đối với tương lai.
Liên Phong nhìn xem khuôn mặt anh tuấn của Diệp Thu mà rất muốn tiến lên hôn một cái, nhưng mà nội tâm ngượng ngùng không để cho nàng dám làm như thế.
Nàng chỉ dám nhìn lén hắn một chút.
Lúc này, trong lòng Diệp Thu đã bắt đầu hưng phấn lên.
"Hệ thống!"
【 Đinh. 】
【 Túc chủ tặng cho Liên Phong một khối Bảo Cốt Chí Tôn, phát động bạo kích trả về. 】
【 Phải chăng mở ra? 】
Diệp Thu cười nói: "Mở!"
【 Chúc mừng túc chủ phát động năm ngàn lần hoàn trả, thu hoạch được một khối Tàn cốt Côn Bằng. 】
"Chà! Tàn cốt Côn Bằng sao?”
Diệp Thu giật mình trong lòng, cái Bảo cốt Thôn Thiên Tước kia là loại hình tốc độ, cho nên trả về khẳng định cũng là loại hình tốc độ.
Mặc dù trong lòng hắn đã sớm có chuẩn bị, nhưng vừa nghe đến hai chữ Côn Bằng thì Diệp Thu đã triệt để không thể bình tĩnh.
Côn Bằng chính là sinh vật nhanh nhất tồn tại trên đời này.
Nếu như ta tu luyện cái Côn Bằng Bảo Thuật này thì về sau chẳng phải ta sẽ trở thành nam nhân nhanh nhất thế giới rồi sao?
Ấy, lời này làm sao nghe có chút là lạ!
Aiii, mặc kệ đi, dù sao một đợt này ta đã kiếm lợi lớn!
【 Phải chăng học tập? 】
"Học!"
Diệp Thu vừa dứt lời, một cỗ phù văn màu đỏ đã dung nhập vào đầu hắn.
Trong chốc lát, cái Côn Bằng Bảo Thuật kia đã hiện ra trong đầu Diệp Thu.
Lấy tốc độ thuấn di của Diệp Thu hiện tại, hắn nhanh nhất cũng chỉ đạt tới trăm dặm, mà Côn Bằng vỗ cánh bay đi thì liền đạt tới mười vạn dặm.
Nếu như Diệp Thu tu luyện đại thành cái Côn Bằng Bảo Thuật này thì hắn cũng có thể làm được tình trạng trong chớp mắt đi mười vạn dặm.
Vừa nghĩ tới đó Diệp Thu lập tức kích động.
Vậy về sau còn có ai nhanh hơn ta nữa?
Lần trước truy đuổi hung thú Thôn Thiên Tước nên Diệp Thu đã nếm qua việc thua lỗ về tốc độ.
Đối mặt loại đối thủ thiên về tốc độ này dù cho hắn có thể chiến thắng nó nhưng cũng rất khó giết chết nó.
Chỉ cần nó thật sự muốn trốn thì ngươi căn bản là truy đuổi không kịp, chỉ có thể hít khói và nhìn xem bóng lưng của nó.
Bây giờ Diệp Thu đã có cái Côn Bằng Bảo Thuật này, hắn lập tức lòng tin tăng nhiều. Nếu gặp lại Thôn Thiên Tước thì không phải hắn sẽ tùy tiện nắm nó rồi sao?
"He he he, không tệ!"
Trong lòng Diệp Thu âm thầm mừng rỡ, hắn bắt đầu tìm hiểu đơn giản về Côn Bằng Bảo Thuật.
Có hai đóa Đại Đạo Chi Hoa phụ trợ ngộ tính kinh người, Diệp Thu rất nhanh liền nắm giữ một, hai phần.
Về phần Tàn cốt cốt Côn Bằng thì vẫn còn không đến thời điểm hấp thu, trước tiên hắn cứ giữ đã.
Một đợt này ta đã kiếm lợi lớn! Ta không chỉ thu được phương tâm của nữ thần, mà còn ngoài ý muốn thu được một khối Tàn cốt Côn Bằng!
Về sau loại sinh ý này có bao nhiêu thì cho ta bấy nhiêu đi!
Tâm tình Diệp Thu vô cùng mỹ mãn!
Ầm!!!
Vào lúc này, cái quan tài đồng kia bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang thật lớn.
"Ồ? Thuốc trường sinh xuất hiện rồi sao?"
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều biến sắc.
Thiên địa từ trong bóng tối hỗn độn tựa hồ xuất hiện một chút ánh sáng.
Cạch một tiếng, cái quan tài đồng kia đã phong bế thật lâu nay bỗng nhiên mở ra.
Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, chỉ gặp trong quan tài đồng có một đóa hoa sen như ngọc chậm rãi bay ra.
Một khắc này, thiên địa đều là một mảnh âm trầm, toàn bộ không gian phảng phất như nổ tung.
"Coi chừng!"
Diệp Thu thuận tay ôm lấy Liên Phong, bảo hộ nàng ở trong ngực.
Liên Phong vừa định phản kháng thì bỗng nhiên cảm giác một đạo đế khí phát ra từ bên trong quan tài đồng.
"Không tốt! Chạy mau!"
Trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, vội vàng trốn tránh.
Diệp Thu lại một lần nữa tế ra Càn Khôn Đỉnh, hai người thuận thế trốn vào.
Những người còn lại cũng lần lượt tế ra pháp bảo để cầu tránh thoát một kiếp.
Người nào phản ứng hơi chậm thì trực tiếp bị đế khí quét qua, trong nháy mắt liền hình thần câu diệt.