Thiên địa rung chuyển một hồi, tất cả mọi người ở đây đều sắc mặt đại biến, sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Công Tôn Lệ tăng lên thực sự quá kinh khủng, lúc này cho dù là Mạnh Thiên Chính và Huyền Dịch đạo nhân cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Trong lòng bọn họ mười phần sốt ruột, nhìn chăm chú lên đạo thân ảnh áo trắng trên trời kia.
Hai giáo huyết chiến tới hiện tại thì thời khắc mấu chốt thắng bại quyết định rốt cuộc cũng đã đến.
Trận chiến này Diệp Thu thắng thì Bổ Thiên giáo liền thắng, còn Diệp Thu bại thì Bổ Thiên giáo liền bại.
Tại thời khắc sinh tử tồn vong, tất cả mọi người đều đem hi vọng ký thác lên trên thân Diệp Thu.
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi nắm thật chặt nắm tay, khẩn trương nhìn xem trận chiến đấu phía trên.
Ở nơi đó có vị sư tôn sủng ái các nàng nhất đang huyết chiến. Các nàng thực lực không đủ nên không giúp gì được hắn, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng động viên hắn.
Công Tôn Lệ thôn phệ xong cự kiếm trên đỉnh đầu và không có bất kỳ sự dừng lại gì, vừa bắt được quỹ tích di động của Diệp Thu thì trong nháy mắt ông ta lại đánh ra một chưởng.
"Tiểu tử, để mạng lại!"
Thế công hung mãnh như vậy không cho Diệp Thu nửa điểm cơ hội thở dốc.
Đây là tác phong chiến đấu của Công Tôn Lệ, quyền chủ động nắm giữ tại trong tay mình thì ông ta tuyệt đối không cho đối thủ bất luận một tia cơ hội gì.
Sau mấy hiệp giao phong, Diệp Thu đã thành công bị Công Tôn Lệ đón đầu một chưởng. Lực lượng kinh khủng chấn cho cánh tay hắn run lên.
Diệp Thu lắc lắc cánh tay và lộ ra ý cười, ánh mắt dần dần trở nên hưng phấn.
"Ha ha ha, có chút ý tứ! Đây chính là thứ gọi là thân thể hắc ám sao?"
Vừa rồi Diệp Thu liên tục né tránh cũng không phải do hắn e ngại không dám đón đỡ, mà là do hắn thói quen cẩn thận muốn quan sát xem thân thể hắc ám kia đến cùng có chỗ gì kinh người.
Sau một phen quan sát, trong lòng Diệp Thu đại khái đã nắm chắc, lập tức lộ ra nụ cười phấn khích.
Thứ gọi là thân thể hắc ám này rất mạnh, so với các đối thủ mà hắn gặp phải trong dĩ vãng đều mạnh hơn.
Dù là tên đồ tể trước đây cũng không thể tạo cho Diệp Thu áp lực lớn như vậy.
Trông thấy Diệp Thu tự dưng bật cười, trong lòng Công Tôn Lệ run lên, hai mắt đỏ bừng, âm tàn nói ra: "Tiểu tử, ngươi cười cái gì?"
Diệp Thu cười nói: "Ta cười vì ngươi tự lừa mình dối người."
"Cuồng vọng!" Công Tôn Lệ giận dữ quát lên.
Chỉ nghe Diệp Thu ung dung không vội, bình tĩnh tiếp tục nói ra: "Có phải ngươi cảm thấy sau khi ngươi nắm giữ khí tức quỷ dị và có được thân thể hắc ám thì ta liền không làm gì được ngươi đúng không? Ngươi cho rằng từ nay ngươi đã vô địch thiên hạ sao?"
"Có ý tứ gì?" Công Tôn Lệ không hiểu nên hỏi.
Diệp Thu liền trả lời nghi hoặc của ông ta rất nhanh mà chậm rãi đưa tay phải ra, nói: "Lão đầu, năm đó sư tôn của ta có thể đánh bại ngươi, vậy hôm nay ta cũng có thể. Ngươi đã giết hại biết bao sinh linh, phát động bạo loạn, lấy trăm vạn huyết khí để luyện chế thân thể hắc ám cho ngươi. Ngươi có đủ loại tội ác nhưng ta lười đi đếm, Ngươi hãy xuống dưới hoàng tuyền mà tự mình sám hối đi thôi."
Vừa dứt lời, chỉ thấy bên cạnh Diệp Thu hiện lên một đạo ánh sáng màu đỏ, sau đó hắn chậm rãi bay lên.
Tại bên trong lôi đình vạn trượng, thân thể Diệp Thu cũng không bị tổn thương nửa phần.
Toàn thân hắn hiện ra thanh quang nhàn nhạt, một thân quần áo khiết bạch vô hà, hiển lộ ra tiên khí.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh.
"Đây là. . . Tiên Y!" Mạnh Thiên Chính nhìn ra trước nhất mà sắc mặt run lên, nói.
Không ai nghĩ tới Diệp Thu lại có một kiện tiên y. Dù hắn đặt mình vào bên trong lôi đình vạn trượng nhưng lại xem như không có gì.
Cho đến giờ phút này bọn họ mới minh bạch, thì ra Diệp Thu luôn một mực chơi đùa chứ không hề nghiêm túc chiến đấu. Nếu không chỉ dựa vào công kích vừa rồi của Công Tôn Lệ làm sao có thể tổn thương được hắn. Ngay cả phòng ngự của Tiên Y đều không phá được chớ nói chi là đánh bại Diệp Thu.
Tại thời khắc Tiên Y lộ ra hào quang, Công Tôn Lệ cũng đã hoảng hồn, vì chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.
"Không… Chuyện này không có khả năng!"
Công Tôn Lệ không nghĩ ra vì cái gì mà trên thân Diệp Thu lại có nhiều Tiên khí như vậy?
"Không có cái gì là không có khả năng hết! Công Tôn Lệ, hôm nay ta có thể cho ngươi một kiểu chết có thể diện." Diệp Thu lạnh lùng nói, đầu hắn nhẹ nhàng chuyển động nhìn về phía Tru Tiên Kiếm đang bay lượn phía dưới.
"Kiếm đến!" Sau một tiếng quát nhẹ, Tru Tiên Kiếm trong nháy mắt đã thu được cảm ứng mà từ phía dưới vọt lên.
Tiên kiếm vạch phá hắc ám, phá vỡ huyết vụ mông lung, đi tới trong tay Diệp Thu.
Trong chốc lát, một cỗ huyết quang kinh thiên đột nhiên bộc phát.
Một luồng sát khí chân chính đến từ Thượng Cổ hung kiếm đã triệt để hiện ra tại thời khắc này.
Sát khí trùng thiên tốc thẳng vào mặt, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy tử vong kêu gọi đến từ vực thẳm.
Bọn họ căng cứng tinh thần, hít thở không thông, nhìn không dời mắt đạo thân ảnh áo trắng bên trong huyết vụ kia.