Nhìn xem cảnh tượng đồ sát điên cuồng phía trước, Triệu Uyển Nhi cũng cảm thấy rùng mình. Nàng chưa khi nào gặp qua thảm cảnh giết chóc tàn nhẫn như vậy.
Thân thể Triệu Uyển Nhi run run, không ngừng lắc đầu. Rồi nàng cũng dần dần minh bạch, quy tắc của thế giới này chính là như thế.
"Sư tôn, đây chính là trảm thảo trừ căn mà ngài đã nói sao?" Nhìn cảnh tượng giết chóc trước mắt, Triệu Uyển Nhi nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thu quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, giải thích:
"Đúng vậy! Đồ nhi, ngươi cần phải minh bạch một cái đạo lý, đó là nếu muốn sinh tồn tại bên trong Đại Hoang thì nhất định phải có tâm hung ác một chút.”
“Bổ Thiên giáo chúng ta cùng Bất Lão sơn có mâu thuẫn đã đến tình trạng không cách nào hóa giải, nếu như hôm nay chúng ta bại thì bây giờ những người nằm xuống ở chỗ này cũng không phải là bọn hắn mà là chúng ta. Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình."
"Bổ Thiên giáo chúng ta từ trước đến nay có tôn chỉ là, một là không làm còn đã làm thì liền làm đến cùng, diệt cỏ nhất định phải diệt tận gốc. Ngươi hiểu chưa?"
Triệu Uyển Nhi nhẹ gật đầu, nàng cũng đã minh bạch đạo lý này.
Sau đó Diệp Thu chậm rãi bay lên, từ bên trong tổ chim trên cây móc ra một quả trứng chim.
Hắn dùng sức lắc lắc để cho lòng đỏ trứng hòa tan. Sau đó đưa cho Triệu Uyển Nhi, nói: "Nhìn đi, đây chính là trảm thảo trừ căn."
Khóe miệng Triệu Uyển Nhi giật một cái, nàng kinh ngạc nhìn xem Diệp Thu, nhất thời trở nên im lặng.
Sư tôn phát rồ rồi sao? Ngay cả trứng chim cũng đều không tha!
Vậy có lẽ chăn mền bên trong Bất Lão sơn cũng nên lấy ra phơi một chút chăng?
Diệp Thu âm thầm cười một tiếng, chậm chậm nói ra: "Được rồi, ngươi chớ có suy nghĩ lung tung! Từ lúc ngươi bước vào tiên đồ thì nhân sinh của ngươi đã phát sinh cải biến. Những chuyện này ngươi cũng nên trải qua một chút để chậm rãi hình thành thói quen."
Hắn sờ lên mái tóc đen nhánh của Triệu Uyển Nhi, rồi xoay người nhìn xem cảnh tượng đồ sát trước mặt.
Mấy người Mạnh Thiên Chính bay tới, dừng lại bên cạnh Diệp Thu.
Lúc này trong nội tâm bọn họ đều là sự chấn kinh, vẫn còn nhớ tới một kiếm kinh thiên vừa rồi của Diệp Thu.
Chẳng ai ngờ rằng vị thủ tọa đã từng yếu nhất của Bổ Thiên giáo mà bây giờ đã trở thành tồn tại mạnh nhất tại Đông Hoang.
Quả nhiên xuất phẩm của Tử Hà phong đều thuộc dạng tinh phẩm.
Mỗi một đời thủ tọa của Tử Hà phong đều là tồn tại mạnh nhất trong giáo.
Cái sơn mạch này mặc dù ít người nhưng mỗi người đều là Ngoan Nhân.
"Ha ha ha. . . Diệp sư đệ, chúc mừng ngươi thành công tiến vào hàng ngũ tuyệt đỉnh Chí Tôn cảnh! Từ nay về sau ngươi hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân của Bổ Thiên giáo chúng ta!" Mạnh Thiên Chính vui mừng cười nói.
Ông ta trông thấy Diệp Thu trưởng thành mà cuối cùng cũng yên tâm trong lòng.
Diệp Thu còn trẻ chứ không giống như những lão gia hỏa bọn hắn đã khai phát xong tiềm lực. Diệp Thu có tiềm lực vô hạn, có hắn tồn tại thì Bổ Thiên giáo liền có khả năng quật khởi.
Diệp Thu chắp tay hành lễ, khách khí cười nói: "Chưởng giáo sư huynh quá khen rồi, ta chỉ là vận khí tốt mà trùng hợp gặp phải một chút cơ duyên, cho nên mới miễn cưỡng đột phá Chí Tôn cảnh, sao ta có thể trở thành đệ nhất nhân của Bổ Thiên giáo được? Chưởng giáo sư huynh mới là đệ nhất nhân của Bổ Thiên giáo chúng ta, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng thì người nào trong giáo dám không tuân theo?"
"Ha ha ha ha. . ." Mạnh Thiên Chính khoát tay áo cười to.
Ông ta đối với chuyện này cũng không coi trọng, dù cho những năm này minh tranh ám đấu, lẫn nhau xem thường đối phương, nhưng trong lòng mọi người đều ở chung một cái thánh địa, cho nên khi đối ngoại là tuyệt đối đồng tâm.
Huyền Dịch chân nhân chậm rãi đi tới, nghiêm túc đánh giá Diệp Thu một chút, trong lòng mười phần rung động, cảm thán nói:
"Ta thật không nghĩ tới sau khi Huyền Thiên sư huynh đi về cõi tiên thì còn ẩn giấu hậu thủ như thế này! Ông ta lại có thể bồi dưỡng ra được một vị thiên tài tuyệt thế a!"
"Ngươi tuổi còn nhỏ mà liền đạt tới Chí Tôn cảnh, vạn cổ tuế nguyệt đến nay còn chưa bao giờ có chuyện như vậy."
"Ha ha ha, bây giờ Bổ Thiên giáo chúng ta có ngươi tọa trấn thì ta rốt cục đã có thể yên tâm quy ẩn, dốc lòng vấn đạo rồi!"
Diệp Thu run lên một cái, liền vội vàng hành lễ, nói: "Diệp Thu bái kiến Huyền Dịch sư thúc!"
"Được rồi được rồi! Ta không nhận nổi phần hành lễ này đâu! Dựa theo tốc độ tu luyện bây giờ của ngươi, chỉ cần thêm chút thời gian thì đoán chừng ta nên hành lễ với ngươi!" Huyền Dịch chân nhân mười phần tùy tâm nói ra.
"Sư thúc nói đùa rồi, sư thúc là trưởng bối còn ta là vãn bối, vậy ta sao dám để cho sư thúc hành lễ với ta, lễ chế là không thể loạn a." Diệp Thu cười nói.
Huyền Dịch chân nhân vui mừng nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu nói với Mạnh Thiên Chính: "Rất tốt! Thiên Chính, sự tình nơi đây đã xong, Bất Lão sơn cũng đã hủy diệt, nếu như không có sự tình khác thì ta trước tiên mang những vị trưởng lão này trở về."
"Sư thúc đi thong thả!" Mạnh Thiên Chính chắp tay nói.
Huyền Dịch chân nhân liền mang theo một nhóm trưởng lão quay trở về Bổ Thiên giáo.