Triệu Uyển Nhi ngoẹo đầu, tiến đến bên cạnh tiểu nha đầu chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Thật đáng yêu! Ngươi là bé con nhà ai vậy?"
Tiểu nha đầu lúc này mới phản ứng được, quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu, mang vẻ mặt ngạo kiều nói ra: "Người xấu kia, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết chớ có chọc ta vì ta rất mạnh! Ta đã cùng thế hệ vô địch, toàn bộ trẻ em trong tiểu trấn này đều đánh không lại ta. Ngươi có trông thấy mấy thằng nhóc phía trước không, bọn hắn đều đã bị ta thu phục. Hì hì, ngươi thấy ta lợi hại chưa?"
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái.
Tiểu nha đầu này không phải hùng hổ kiểu bình thường a!
Cùng thế hệ vô địch sao?
Đây là ai đã dạy nàng?
Tiểu nha đầu mang vẻ mặt khoe khoang, nắm chặt tay nhỏ đắc ý nhìn xem Diệp Thu, vô cùng kiêu ngạo đối với chiến tích của mình.
"Tiểu nha đầu, là ai đã dạy ngươi cùng thế hệ vô địch?" Diệp Thu mặt toát mồ hôi hỏi.
Tiểu nha đầu nghiêm túc nói: "Là lão ăn mày đã dạy ta! Lão ta nói với ta rằng chỉ cần ta đánh phục những đứa bé trong tiểu trấn này thì liền có thể xưng vô địch cùng thế hệ, về sau ai gặp ta thì đều sẽ sợ ta! Hì hì. . ."
Diệp Thu không còn gì để nói, vì cách giải thích như vậy dường như cũng có đạo lý.
Đều thu phục trẻ em cùng thế hệ thì chính là vô địch cùng thế hệ rồi!
Nhìn cô bé toàn thân bẩn bẩn, giống như là nạn dân gặp rủi ro lưu lạc đến cái trấn nhỏ này.
Nhưng nhìn biểu lộ của nàng thì giống như không quan tâm đến tao ngộ của mình, vẫn rất vui vẻ.
Diệp Thu cẩn thận cảm thụ lực đạo của cô bé mà âm thầm giật mình.
"Trời sinh thần lực ư?"
Đừng nhìn cô bé chỉ nhỏ như vậy, nhưng khí lực cũng không nhỏ a!
Mặc dù cô bé còn chưa có bắt đầu tu luyện, nhưng lực đạo này đã khoảng chừng một vạn cân.
Vãi! Khó trách tại sao nàng dám nói chính mình vô địch cùng thế hệ!
Tại độ tuổi này thì xương cốt còn chưa đủ phát triển nên căn bản không thể tu luyện, nàng dựa vào một thân khí lực cực lớn này mà không vô địch cùng thế hệ mới là chuyện lạ.
Diệp Thu lập tức hứng thú, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu nha đầu sửng sốt một cái, tay nhỏ sờ sờ cái cằm, học bộ dáng người lớn mà như có điều suy nghĩ suy tư một chút.
Nàng dùng ánh mắt tràn ngập trí tuệ nhìn xem Diệp Thu.
"Ta tên là Linh Lung, lão ăn mày cho ta ăn kia gọi ta là Tiểu Hổ Bức! Ta cảm thấy cái tên đó không dễ nghe nên đã sửa lại một cái mà gọi là Tiểu Địa Qua! Ngươi gọi ta Tiểu Địa Qua là được rồi!" Tiểu nha đầu nghiêm túc nói.
Diệp Thu nghe xong lập tức vui vẻ.
Tiểu Hổ Bức sao?
Danh tự này ngược lại rất phù hợp với thực tế.
Diệp Thu đột nhiên cảm thấy cái lão ăn mày kia cũng thật có ý tứ.
Nhưng mà lão ta cũng có chút quá mức, vì dù cho nàng rất hùng hổ nhưng cũng không thể ăn ngay nói thật như vậy a!
Cũng may nàng còn rất nhỏ, nếu như lại lớn thêm một chút và hiểu chuyện thì đoán chừng lão ăn mày liền xong.
Triệu Uyển Nhi cũng là che miệng cười một tiếng, chọc chọc khuôn mặt nhỏ tròn vo của nàng, nói: "Vậy tại sao ngươi lại đổi tên thành Tiểu Địa Qua? Gọi Linh Lung không tốt sao?"
Tiểu nha đầu nghiêm túc suy tư một phen rồi nói: "Bởi vì khoai lang chính là đồ ăn ngon nhất trên đời này. Ta rất thích ăn khoai lang nên muốn về sau mỗi ngày đều có thể ăn khoai lang, cho nên mớ sửa thành cái tên này."
Nghe đến đây Triệu Uyển Nhi khẽ giật mình, nàng lập tức minh bạch cái gì.
Khoai lang ăn ngon như thế sao?
Nàng ngẩng đầu nhìn xem quang cảnh tiểu trấn này một chút, Lâm Thanh Trúc cũng là run lên trong lòng.
Tiểu trấn Tru Tiên này có hơn phân nửa người đều là nạn dân, đều giống nàng cũng là do lần bạo động kia mà cửa nát nhà tan, lưu lạc tha hương.
Tiểu nha đầu này cũng là một trong các nạn dân, chưa ăn qua cái đồ tốt gì, ngẫu nhiên nếm qua một củ khoai lang thì liền cảm giác đây chính là đồ ăn ngon nhất trên đời này.
Trẻ em thì đâu có tâm tư phức tạp gì, trong lòng cảm thấy cái gì tốt thì liền nói ra cái đó.
Lâm Thanh Trúc ôn nhu đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bẩn bẩn của tiểu nha đầu, hỏi: "Tiểu Địa Qua, vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này một mình, cha mẹ của ngươi đâu rồi, bọn họ đã mặc kệ ngươi sao?"
Tiểu nha đầu lại nghiêm túc suy tư một phen, đôi mắt nàng trong veo như nước xoay một vòng mới nói.
"Mấy tháng trước, trong làng bỗng nhiên chạy tới thật nhiều mãnh thú, cha ta cùng mẹ ta lúc ấy liền dát, mà rất nhiều người trong làng cũng dát theo."
"Ta đã trốn ở trong ngăn tủ nên những con hung thú ngu ngốc kia không hề phát hiện ra ta."
"Hả?"
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, đây rốt cuộc là ai bảo nàng?
Hắn không thể không hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi có biết dát nghĩa là gì không?"
Tiểu Bất Điểm nhìn Diệp Thu một chút, rồi lại nghiêm túc suy tư một phen, cái đầu nhỏ tựa hồ trống không.
"Dát chính là dát a! Ngươi thật là ngốc, ngay cả cái này cũng đều không biết!" Tiểu nha đầu mang vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn xem Diệp Thu vì nghĩ hắn quá đần.
Từ này ngay cả nàng cũng đều hiểu, Diệp Thu thân là người lớn vậy mà lại không hiểu.
Sắc mặt Diệp Thu liền tối đen.
Tốt lắm, ta đã có thể xác định tiểu nha đầu này không phải hùng hổ kiểu bình thường!