Tại Thiên Thủy phong, Minh Nguyệt vừa mới trồng xuống gốc Nhân Sâm Quả kia, một cỗ linh lực tỏa ra làm cho toàn bộ Thiên Thủy phong lập tức dồi dào linh khí.
Trông thấy dị tượng này, Minh Nguyệt rất vui mừng trong lòng.
Hôm nay rốt cục cũng đã đến phiên ta làm nhân vật chính!
Chỉ vẻn vẹn là cái dị tượng này cũng đã đầy đủ để cho tất cả các sơn mạch khác phải giật mình, đến thời điểm đó bọn họ khẳng định sẽ đến nịnh bợ ta!
Trong lòng Minh Nguyệt còn đang có mộng đẹp, cười rất vui vẻ, trong ánh mắt sùng bái của đông đảo đệ tử, nàng kém chút quên mất bản thân.
Lúc này bỗng nhiên có một cái dị tượng càng kinh dị hơn trực tiếp nghiền ép dị tượng nà gốc Nhân Sâm Quả của nàng mang tới.
Nụ cười trên mặt Minh Nguyệt dần dần biến mất.
"Cái này… cái này… Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nhìn về phương hướng của Tử Hà phong, Minh Nguyệt có chút mơ hồ. Hôm nay không phải tới phiên ta làm nhân vật chính sao?
Bọn người Liễu Như Yên cũng mang vẻ mặt mê mang nhìn xem dị tượng, trong lòng giật mình.
"Là Tử Hà phong."
"Sư tôn, Diệp sư thúc lại tạo ra động tĩnh lớn gì rồi? Vì sao lại có dị tượng kinh người như thế?"
Minh Nguyệt mím môi một cái, có chút ủy khuất, nói: "Ta làm sao biết rõ, đi xem một chút thôi."
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua gốc Nhân Sâm Quả của mình mà đột nhiên cảm thấy không thơm.
Nhân Sâm Quả cũng là một trong các loại linh thụ, nhưng còn không có đạt tới Tiên phẩm, cho nên căn bản làm không được hiệu quả kinh người như Bàn Đào Thụ.
Minh Nguyệt nếu như biết rõ Diệp Thu hôm nay trồng Bàn Đào Thụ thì đánh chết nàng cũng không tuyển chọn hôm nay trồng Nhân Sâm Quả.
Thật vất vả mới có một cơ hội trang bức, làm cho tất cả mọi người đều hâm mộ, cái danh tiếng này còn không làm ra thì liền bị Diệp Thu đoạt đi.
Lúc này đám người tại các sơn mạch còn lại cũng cảm thấy cỗ dị tượng kinh người kia, nhao nhao tiến về Tử Hà phong muốn nhìn xem một chút đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Không đến một hồi, tại đạo trường mới của Tử Hà phong lập tức người đông nghìn nghịt.
Cảm thụ được tiên lực tẩy lễ đến từ gốc Bàn Đào Thụ kia, toàn bộ vườn hoa là một mảnh sương mù mịt mờ, lại có cảm giác đặt mình vào Tiên cảnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
"A. . . Đây mới thật sự là Tiên gia thánh địa!"
"Trời ơi, thật không thể tin được, linh khí của Tử Hà phong vậy mà có thể nồng đậm đến loại tình trạng này."
"Nếu như tại nơi này tu hành thì thành quả một ngày bằng một tháng bên ngoài, thậm chí còn nhiều hơn."
"A. . . Ta đột nhiên có chút hối hận vì cái gì trước đây không có lựa chọn cái Tử Hà phong chim không thèm ị này? Nếu nhu ta chọn và cố gắng chịu khổ một chút thì nói không chừng ta liền hết khổ."
Nhìn xem biến hóa của Tử Hà phong, trong lòng mọi người hối tiếc không thôi.
Tử Hà phong trước đây chim cũng không nguyện ý tới, bây giờ nó lại trở thành một cái Tiên gia thánh địa chân chính.
Sau khi Bàn Đào Thụ được trồng xuống, toàn bộ Tử Hà phong phảng phất như sống dậy.
Tất cả mọi người đều chảy xuống dòng nước mắt hâm mộ.
"Oa, thật là nhiều người." Tiểu Linh Lung còn đang ngẩn người, khi nhìn lại liền phát hiện mình đang trước mặt lít nha lít nhít người mà lập tức bị dọa cho giật nảy mình.
"Sư tỷ, vì sao bọn họ lại nhìn xem nhóm chúng ta như thế?" Nhận thấy từng người mang ánh mắt hâm mộ nhìn mình mà tiểu Linh Lung lung lay cái đầu nhỏ, hỏi.
Lâm Thanh Trúc cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Bọn hắn đang hâm mộ Tử Hà phong của chúng ta có một gốc Bàn Đào Tiên Thụ!"
"Ơ, gốc cây này rất lợi hại sao?" Tiểu Linh Lung run lên một cái, ngây thơ hỏi lại.
"Đương nhiên là lợi hại rồi, nó chính là bảo bối tốt nhất trên đời, khi nó thành thục kết quả và chỉ cần ăn được một quả bàn đào thì ngươi liền có thể vô địch cùng thế hệ."
Tiểu Linh Lung nghe vậy mà hai mắt lập tức tỏa sáng, khiêng lên thanh chùy trên bờ vai, trong lòng phấn khích hỏi: "Thật sao?"
Tựa hồ không có điều gì hấp dẫn nàng hơn việc vô địch cùng thế hệ. Nếu như có thì đó chính là một vạn củ khoai lang nướng.
Triệu Uyển Nhi nói: "Thật chứ, cho nên ngươi phải bảo vệ nó thật tốt, đừng để cho người xấu trộm đi, nếu không ngươi liền không thể vô địch cùng thế hệ."
Nghe đến đó mà nội tâm của Tiểu Linh Lung liền vui mừng, nhỏ giọng nói ra: "Vâng, sư tỷ, ta biết rồi, ta nhất định sẽ bảo hộ gốc cây này thật tốt, nếu ai dám có ý đồ với nó thì ta liền nện chùy cho hắn ra phân."
Nhìn nàng mang vẻ mặt kích động mà Triệu Uyển Nhi bỗng nhiên có cảm giác tội lội vì đã lừa gạt trẻ con.
Lâm Thanh Trúc cũng xấu hổ một trận mà không có xen vào.