Giờ khắc này, Minh Nguyệt có chút mơ hồ, nàng quay đầu lại hỏi thăm Diệp Thu: "Sư đệ, gốc tiên thụ này ngươi từ chỗ nào đạt đến?"
Nàng thật sự rất hiếu kì, ban đầu ở bên trong Đế mộ không phải Diệp Thu chỉ lấy được một gốc Nhân Sâm Quả và còn đưa cho nàng thôi sao.
Tại sao chỉ trong chớp mắt mà hắn liền lấy được Bàn Đào Thụ?
Chẳng lẽ gia hỏa này vì có thứ tốt hơn cho nên mới hào phóng đem gốc Nhân Sâm Quả kia đưa cho tự nàng?
Diệp Thu mỉm cười, giải thích: "Gốc Bàn Đào Thụ này được ta thu hoạch tại phía trên Long Môn, nó sinh trưởng tại địa giới hư vô."
"Thì ra là thế." Minh Nguyệt nhẹ gật đầu.
Trước đây sau khi Diệp Thu đem gốc Nhân Sâm Quả đưa cho nàng thì liền đi hướng Long Môn, xem ra hắn đã ở bên trong đó lấy được loại vô thượng chí bảo này.
Minh Nguyệt chỗ nào biết rõ Diệp Thu chỉ là cố ý nói dối để lừa nàng mà thôi.
Nếu như nàng biết rõ Diệp Thu đã thông qua nàng để thu hoạch được gốc Bàn Đào Thụ này thì đoán chừng sẽ buồn bực muốn chết.
Minh Nguyệt vốn cho rằng đó là lễ vật tình yêu, nhưng không nghĩ tới đó chỉ là một vụ giao dịch, còn nàng thì trở thành một cái công cụ người.
Qúa đâm tâm a!
Đáng tiếc là nàng không biết rõ!
Trong lòng Minh Nguyệt cũng là hết sức cảm động, bởi vì trước khi Diệp Thu có được Bàn Đào Thụ hắn vậy mà lại có thể đem gốc Nhân Sâm Quả cho nàng.
Nghĩ tới đây mà trong lòng Minh Nguyệt rất ấm áp, tình yêu dần dần tăng lên.
Trong lòng Diệp sư đệ vẫn là có ta. Ừm, ta rất an tâm a.
"Diệp sư đệ, chúc mừng ngươi nha. Chỉ cần gốc Bàn Đào Thụ này nở hoa kết trái thì đó chính là thời điểm Diệp sư đệ phi thăng rồi." Minh Nguyệt hàm tình ẩn ý nhìn xem Diệp Thu nói lời chúc mừng, nhưng trong lòng lại là một trận thất lạc.
Nàng bây giờ chỉ mới là Giáo chủ cảnh đỉnh phong, mà Diệp Thu thì đã sớm đạt đến Chí Tôn cảnh.
Nếu như hắn lại tiếp tục phát triển, chỉ sợ nàng liền đuổi không kịp tiến độ của hắn.
Đến thời điểm giữa hai người còn có thể tiến xa hơn được sao?
Nghĩ tới đây Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nhưng khi nghĩ tới gốc Nhân Sâm Quả của mình thì nàng cảm thấy có lẽ còn không đến loại tình trạng đó.
Đuổi theo Diệp Thu nàng khẳng định là đuổi không nổi, nàng chỉ có thể bảo trì không bị kéo ra quá nhiều là đã thỏa mãn rồi.
"Bây giờ nói đến phi thăng thì còn quá sớm." Diệp Thu từ tốn nói ra.
Gốc Bàn Đào Thụ này mặc dù rất mạnh, nhưng chu kỳ sinh trưởng của nó quá dài, Diệp Thu chỉ sợ còn không chờ đến lúc nó kết quả thì hắn đã phi thăng rồi.
Cho nên cái đồ chơi này hắn chuyên môn chuẩn bị cho đám đồ đệ, cụ thể hắn có cần hay không thì còn chưa biết.
Bây giờ trên người Diệp Thu đang có không ít bảo bối, chỉ vẻn vẹn một gốc thuốc trường sinh kia cũng đã đầy đủ cho hắn hấp thu trong một đoạn thời gian rất dài.
Đợi sau khi hấp thu xong xuôi thuốc trường sinh, tu vi của hắn ít nhất cũng có thể đạt tới Phong Vương cảnh. Mà các hạng thuộc tính của hắn cũng có thể kéo đến Cực Cảnh, khi đó chiến lực của hắn há sẽ là Phong Vương cảnh bình thường có thể so sánh được sao?
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Diệp Thu muốn sau khi trở về sẽ ngay lập tức bế quan xung kích Phong Vương cảnh.
Nhưng khi cân nhắc đến đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn sắp đến, hắn vẫn là trước tiên hoãn lại một chút.
Chuyện trước mắt mà Diệp Thu muốn làm nhất đó là cũng cố căn cơ, khai phát tiềm lực cho tiểu Linh Lung.
Hắn quay đầu lại nhìn xem gốc Bàn Đào Thụ đang khai chi tán diệp kia mà trong lòng mừng rỡ như điên.
Có gốc tiên thụ này thì Tử Hà phong sẽ chân chính trở thành Tiên gia thánh địa. Sau này việc tu hành của đám đệ tử sẽ có thể phi tốc tăng lên.
Diệp Thu nhẹ nhàng vuốt ve cành lá của Bàn Đào Thụ, chỉ thấy từng nhánh cây mọc ra. Rồi bỗng nhiên có một cỗ linh lực trong nháy mắt tỏa ra.
"A. . ."
Tiên khí đập vào mặt để cho tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình.
Bành!!!
Có người thân thể phát ra tiếng vang kỳ quái, lại bất tri bất giác đột phá tu vi.
"Cái này. . . Ta đột phá rồi!"
"Cái gì?!!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền sợ hãi.
Chỉ vẻn vẹn là một luồng tiên khí mà đã có được thần hiệu như thế sao?
Tất cả mọi người ổn định lại tâm thần, khoanh chân ngồi trên mặt đất, muốn cọ một đợt tiên khí kia để xung kích gông cùm xiềng xích của cảnh giới.
Nhìn xem đám người đang ngồi đầy đất, tiểu Linh Lung thầm mắng trong miệng, bất mãn hết sức nói ra: "Sư tỷ, gốc Bàn Đào Thụ của chúng ta có thể bị bọn hắn hút khô hay không?"
Lâm Thanh Trúc liền trấn an nàng: "Sẽ không đâu, đây chỉ là một lần trả lại của Bàn Đào Thụ sau khi cắm rễ mà thôi, về sau sẽ có càng nhiều, cho nên ta khẳng định là bọn hắn hút không hết."
"Ồ!" Tiểu Linh Lung sửng sốt ồ lên một cái.
Nàng cũng là nghe không hiểu, nhưng sư tỷ đã nói không có việc gì thì khẳng định là không sao hết.