Nhìn xem gốc Bàn Đào Thụ trưởng thành khỏe mạnh kia, Liễu Thanh Phong âm thầm suy tư một cái, rồi bỗng nhiên lộ ra một cái nghi vấn.
Hắn nhìn xem từng cái ánh mắt như lang như hổ chung quanh, hỏi: "Sư thúc, Thanh Phong có một chuyện không rõ."
Diệp Thu hỏi lại: "Chuyện gì?"
Liễu Thanh Phong nhỏ giọng nói ra: "Ngài đem Bàn Đào Thụ trồng tại nơi này mà không thiết trí phòng hộ sao? Ngài liền không sợ sẽ có người trộm nó đi ư?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây lập tức giật mình.
"Gia hỏa này đang ngại chính mình có mệnh quá dài mà muốn tìm cái chết sao? Ngươi cũng đừng kéo theo nhóm chúng ta a, nhóm chúng ta cũng không muốn chết!"
"Nói đùa gì chứ, bảo vật của Chí Tôn cảnh thì ai dám nhúng chàm chứ? Ngươi nghĩ nhóm chúng ta đều là đồ đần à?"
"Nhóm chúng ta chỉ sợ có mệnh trộm mà không có mệnh hưởng thụ a!"
Đám người một trận cả mắt, cảm thấy khinh bỉ đối với ngôn ngữ của Liễu Thanh Phong.
Đường đường là thủ tịch đại đệ tử, vậy mà lại hỏi ra cái vấn đề ngu xuẩn này.
Liễu Thanh Phong giống như cũng ý thức được mình có vấn đề mà lúng túng sờ lên cái mũi, ý đồ che giấu nội tâm xấu hổ.
Đúng vậy a! Ta quên mất Diệp sư thúc chính là Chí Tôn cảnh!
Diệp Thu cười cười nhìn xem Liễu Thanh Phong, sau đó móc ra một thanh kiếm như làm bằng đá.
Trong chốc lát, một cỗ sát khí kinh thiên liền đập vào mặt, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng nhợt.
Cỗ sát khí khiếp người kia che đậy cả bầu trời thành một mảnh huyết sắc.
Dưới sự áp bách của Tru Tiên Kiếm, tất cả mọi người đều hô hấp không thông.
"Quá kinh khủng! Đây chính là Tiên Kiếm chi uy sao?"
"Chỉ vẻn vẹn một tia khí tức mà lại để cho người ta có cảm giác tử vong a!"
"Thực lực của Diệp sư thúc càng ngày càng sâu không lường được."
Mọi người cảm thán một trận, ngay Tề Vô Hối và Minh Nguyệt cũng đều giật mình trong lòng, bọn hắn không dám nhìn thẳng vào loại cảm giác áp bách này.
Chỉ thấy Diệp Thu nhẹ nhàng cắm Tru Tiên Kiếm vào trong đất, hỏi: "Trộm sao?"
Sau đó hắn quay đầu nhìn mọi người một cái, ra vẻ kinh ngạc cười nói: "Không có việc gì, ta cần sớm bón phân tưới nước cho gốc Bàn Đào Thụ này sinh trưởng, và nó cần số lượng lớn phân bón. Tới bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, Tử Hà phong của ta phi thường hiếu khách, từ trước đến nay ai đến cũng không có cự tuyệt. Cứ tới đi, chúng ta chờ ở đây."
Diệp Thu mang ý vị thâm trường cười một tiếng, tất cả mọi người lập tức giật nảy mình.
"Ha ha ha, Diệp sư thúc thật hài hước.”
“Nhóm chúng ta làm sao dám đánh chủ ý vào Tiên Thụ của Diệp sư thúc? Nhóm chúng ta chỉ là tùy tiện nhìn xem, xem xong nhóm chúng ta liền đi, Diệp sư thúc không nên hiểu lầm."
Diệp Thu nói ra lời kia làm cho đám người liên tục biểu thị dáng vẻ sư thúc thật là hài hước, nhưng trong lòng lại là một trận sợ hãi.
Mẹ nó! Quá dọa người đi!
Hắn muốn sớm bón phân tưới nước sao?
Cầm ra cả Tru Tiên Kiếm để hù dọa nhóm chúng ta, xem như hắn lợi hại!
Giờ khắc này, đâu còn có người nào dám có ý đồ với Bàn Đào Thụ, đừng nói là nghĩ mà ngay cả một ý niệm cũng không dám có. Phàm là nghĩ một cái thì đều là tội ác.
Nghe Diệp Thu nói xong, Liễu Thanh Phong cũng là cảm thấy xấu hổ.
Ngẫm lại cũng đúng, với thực lực hiện tại của Diệp Thu, chỉ cần không phải đồ đần thì cũng không dám đắc tội hắn.
Kẻ thông minh một chút thì đều biết rõ làm như thế nào để nịnh bợ Diệp Thu, nhằm thừa cơ cọ một đợt tiên khí của Bàn Đào Thụ để tu luyện.
Minh Nguyệt đứng sau lưng Diệp Thu, nhìn xem bóng lưng của hắn mà che miệng cười trộm.
Gia hỏa này quá biết đùa, ngay cả loại biện pháp này cũng đều nghĩ ra được! Đơn giản là quá tuyệt!
Người nào còn có ý niệm ăn trộm thì đến giờ phút này cũng đã ấn chết suy nghĩ đó.
Chỉ là một câu muốn bón phân kia đã đủ làm cho không một người nào dám chất vấn năng lực của Diệp Thu, và cũng sẽ không ai còn hoài nghi hắn có thật sự muốn bắt người đến làm bón phân hay không. Phàm là ai dám chất vấn thì đoán chừng sẽ bị hắn đưa đi làm bón phân.
Diệp Thu nhìn xem đám người, gặp bọn hắn đều đã từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại mà hài lòng nhẹ gật đầu.
Phần lớn mọi người đều đã cọ đến một đợt tiên khí trả lại và tu vi đột nhiên tăng mạnh, đây cũng là một phen tạo hóa của bọn hắn.
Nhưng đối với loại chuyện này Diệp Thu cũng không thèm để ý mà nhàn nhạt nói ra: “Tử Hà phong chúng ta rất là hiếu khách, nếu như mọi người không tin thì có thể tới cảm thụ một chút. Ngươi thấy đúng không Tề sư huynh?"
Diệp Thu mang ý vị thâm trường nhìn xem Tề Vô Hối, Tề Vô Hối liền run lên.
"A, đúng đúng đúng. . ."
Tề Vô Hối chột dạ một trận, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
Mẹ nó! Ngươi dắt ta ra làm gì? Ta cũng không có đánh chủ ý lên Bàn Đào Thụ của ngươi a!
Ta đứng tại chỗ mà cũng bị thương sao?
Vãi thật! Nơi đây không nên ở lâu, ta phải sớm một chút chuồn đi thôi!
Tề Vô Hối ra vẻ bình tĩnh cười lớn một tiếng, nói: "Diệp sư đệ quá hài hước rồi! Ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc nên xin cáo từ trước!"
Nói xong hắn trực tiếp chuồn đi, vèo một cái liền không còn hình bóng.
"Ha ha ha, ta cũng đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc! Diệp sư đệ, cáo từ!" Dương Vô Địch cũng là cười lớn một tiếng, vèo một cái đã cao chạy xa bay.
Các thủ tọa còn lại cũng là như thế, có điểm tâm thần run sợ, vì thanh danh của Diệp Thu cũng không phải là thổi phồng lên, mà chân chính là mỗi một kiếm chém ra tới.
Nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Bất Lão sơn một chút!