Lâm Thanh Trúc còn muốn gọi tiểu Linh Lung xuống đọc sách, bỗng nhiên cảm giác được Càn Thanh điện có động tĩnh, quay đầu lại xem xét thì phát hiện Diệp Thu đã xuất quan.
Trong nháy mắt nàng thuấn di một cái, đi thẳng đến chỗ tiểu Linh Lung và ôm cô bé xuống, sau đó hai người đi thẳng tới trước mặt Diệp Thu.
"Đệ tử cung nghênh sư tôn xuất quan." Lâm Thanh Trúc lập tức hành lễ, ân cần thăm hỏi.
Còn tiểu Linh Lung thì cười hì hì chạy tới nói: "Sư tôn, chúng ta đi tới học đường nữa có được không? Đệ tử gần nhất vừa học được mấy chiêu chùy pháp đặc biệt lợi hại nên muốn đánh cho bọn hắn thành đầu heo."
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, nói: "Linh Lung, vi sư để cho ngươi đọc sách, vậy đoạn thời gian này ngươi có nghiêm túc học tập không?"
Tiểu Linh Lung nghiêng đầu một chút, đôi mắt to trong veo như nước của nàng chớp chớp, kiêu ngạo nói ra: "Hì hì, sư tôn, đệ tử đã học tập rất giỏi vì đã học được ba chữ."
"Ừm, không tệ!" Diệp Thu nhẹ gật đầu, khi nghĩ lại thì hắn ý thức được vấn đề không đúng.
"Cái gì. . . Ba chữ thôi sao?"
Diệp Thu cảm giác như bị sét đánh.
Tiểu nha đầu này được lắm, ta đi bế quan đến bây giờ ít nhất cũng đã mười ngày, vậy mà ngươi chỉ mới học được có ba chữ!
Không hổ là Linh Lung Đại Đế, ta để cho ngươi học chữ chính là làm khó ngươi rồi!
"Ngươi quả là thiên tài! Mười ngày mà học được tới ba chữ cơ à?" Diệp Thu vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi một câu.
Tiểu Linh Lung khoe khoang nói ra: "Vâng, sư tôn, ta rất lợi hại nha, đã học được tới ba chữ!"
Diệp Thu liền giật mình, theo đó cũng là buồn cười một trận.
Xem ra việc để cho Linh Lung Đại Đế biết chữ quả thật có chút ép buộc, nhưng cũng không sao, không biết chữ thì liền để nàng luyện thể đi.
Lâm Thanh Trúc đi tới, mang vẻ mặt phiền muộn nói: "Sư tôn, đệ tử đã tận lực, tiểu sư muội căn bản vô tâm đọc sách, buông tay liền chạy đi chơi."
Nhìn xem khuôn mặt tâm lực tiều tụy của nàng mà Diệp Thu cũng thấy đau lòng, quả thật hắn đã làm khó nàng.
Diệp Thu đột nhiên hỏi: "Uyển Nhi đâu rồi?"
Tiểu Linh Lung hào hứng hừng hực nói: "Sư tôn, Uyển Nhi sư tỷ nói là nàng đi bế quan, đã mấy ngày rồi đệ tử không nhìn thấy nhị sư tỷ, có phải nhị sư tỷ đã dát rồi hay không?"
Cốc!!!
Lâm Thanh Trúc không chút khách khí mà gõ đầu tiểu Linh Lung một cái cho tỉnh.
Ta nói không đúng sao?
Đại sư tỷ ngươi vì cái gì lại đánh ta?
Tiểu Linh Lung ủy khuất ôm đầu.
Chỉ nghe Lâm Thanh Trúc giải thích: "Sư tôn, Uyển Nhi có cảm ngộ rõ ràng cho nên đã đi bế quan đột phá Vô Cự cảnh."
Diệp Thu nhẹ gật đầu, tu vi của Triệu Uyển Nhi vốn đã đạt đến Thiên Tướng cửu phẩm, chỉ còn một bước lâm môn thì liền có thể tiến vào Vô Cự cảnh, do đó giờ phút này nàng đi bế quan cũng là chuyện thường tình.
Diệp Thu nhìn thoáng qua đại đồ đệ của mình, chậm rãi nói: "Thanh Trúc, mấy ngày qua đã khổ cho ngươi rồi, ngươi cũng nên trở về bế quan đi. Đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn đã sắp đến, ngươi chớ bởi vì những việc vặt mà hoang phế việc tu hành. Tiểu nha đầu này liền để cho vi sư chỉ dạy, ngươi không cần phải để ý đến nàng."
Lâm Thanh Trúc trịnh trọng nhẹ gật đầu. Nàng vì không yên lòng về tiểu Linh Lung nên mới không đi bế quan.
"Vâng, Thanh Trúc nghe lời sư tôn! Đệ tử nhất định sẽ bù lại mấy ngày hoang phế việc tu hành kia."
Nói xong Lâm Thanh Trúc quay đầu dặn dò tiểu Linh Lung: "Tiểu sư muội, ngươi không thể lại ham chơi nháo sự, hãy đi theo sư tôn tu luyện thật tốt biết chưa?"
Tiểu Linh Lung ngẩn người, chỉ lo gật đầu, cũng không có minh bạch nàng có ý tứ gì.
Lâm Thanh Trúc căn dặn xong liền quay đầu lại nói với Diệp Thu: "Đúng rồi sư tôn, mấy ngày trước Tư Đồ chưởng quỹ của Tầm Dương lâu đã phái người đem dược thảo mua sắm trước đó đưa lên núi."
Nói xong nàng liền đưa cho Diệp Thu một khối ngọc bội rồi tiếp tục nói: "Còn có số tiền mà lần trước sư tôn bán đấu giá được, tiền thù lao khấu trừ dược thảo về sau thì toàn bộ đều ở bên trong."
Nghe vậy hai mắt Diệp Thu liền tỏa sáng, trong lòng hắn rất vui mừng.
Đã lâu như vậy rồi những đồ vật kia cuối cùng cũng trở về.
Hắn tên lặng tiếp nhận ngọc bội, tra xét đại khái một phen số lượng hoàng kim bên trong.
Bởi vì lần bán đấu giá lúc trước sử dụng bạch ngân nên á số lượng quá lớn, do vậy toàn bộ đều được chuyển thành hoàng kim.
Bên trong là hơn một trăm hai mươi triệu hoàng kim, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Diệp Thu cảm thấy nếu hắn lại có vận khí tốt mà phát động mười vạn lần bạo kích thì hắn sẽ nhất cử trở thành nhà giàu nhất Đại Hoang!
Ừm, vừa nghĩ tới liền cảm thấy sướng a!
Diệp Thu kiểm tra số lượng thảo dược cũng rất đúng.
Diệp Thu mỉm cười, nói: "Ừm, rất tốt! Có nhóm thảo dược này thì những chuyện kế tiếp liền dễ làm hơn nhiều."
Ánh mắt hắn nhìn về phía tiểu Linh Lung, trong lòng rát vui mừng.
Ta liền từ tiểu nha đầu này mà bắt đầu đi!
Nguyên bản Diệp Thu muốn sử dụng toàn bộ nhóm thảo dược này để luyện đan, nhưng bởi vì tiểu Linh Lung lên núi nên kế hoạch đó tạm thời bỏ đi, vì hắn cần dùng hơn phân nửa thảo dược để cho tiểu Linh Lung luyện thể.
Đến thời điểm Diệp Thu lại dụ em bé một đợt, như vậy số linh dược bạo kích trả về có thể gánh chịu hắn tu luyện Thần Ma Luyện Thể Thuật sẽ liền đầy đủ.