Bên này, gặp nhiều người cùng nhau tiến lên như vậy, khuôn mặt nhỏ của tiểu Linh Lung lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.
Chỉ thấy nàng chậm rãi vung vẩy Linh Lung Chùy, trong chốc lát cửu thiên lôi điện lấp lóe, một cơn gió lớn nổi lên.
Lực lượng kinh người lập tức bạo phát ra, tất cả mọi người ở đây đều kinh hồn táng đảm một trận.
Tại bên dưới lôi đình cuồn cuộn chi thế, ai nấy đều sinh ra một tia sợ hãi.
Cuồng Phong Chùy Pháp vừa thi triển ra, tiểu Linh Lung tựa hồ thay đổi hoàn toàn, giống như một vị Chiến Thần Bất Bại cao cao tại thượng, đối mặt với một đám đối thủ đều nhẹ nhõm hóa giải.
Chiêu Cuồng Phong Chùy Pháp này là do Diệp Thu không ngừng cho nàng nhận chiêu mà nàng tự mình lĩnh ngộ ra được, phi thường thích hợp đánh nhau với đám kéo bè kéo lũ.
Thay đổi phương hướng, Linh Lung chùy trong tay nàng đột nhiên đánh về phía mặt đất.
Trong khoảnh khắc, cuồng phong tụ lực, lấy thế không thể đỡ mà nện bay mấy người.
Không đến một hồi, hơn mười người kia vậy mà không địch lại tiểu Linh Lung một hiệp, liền bị nàng đánh bay từng tên.
"Không. . . Không có khả năng." Giờ phút này, Trình Phong đã sắc mặt trắng bệch, rốt cục hắn cũng lộ ra một tia sợ hãi.
Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, một tiểu nha đầu năm tuổi mà thực lực lại kinh người như thế.
Tay cầm đao của Trình Phong cũng bắt đầu run rẩy, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin mà nhìn xem tiểu Linh Lung mang vẻ mặt thiên chân vô tà kia.
Ầm!!!
Lúc này, bên ngoài. Vân Đỉnh sơn có một trận bạch quang hiện lên, hơn mười đạo thân ảnh chật vật trực tiếp bị đánh bay ra.
Đó chính là đám đệ tử của Chí Tôn điện còn chưa bắt đầu leo núi mà đã bị loại.
Cố Kiếm Sưởng nổi giận khi nhìn thấy đám đồ tử đồ tôn nằm chật vật đầy đất, mắng to: "Phế vật, tất cả đều là phế vật."
Thanh Diệu đạo nhân cũng là một trận sợ hãi, vội vàng đi lên trấn an: "Sư tôn, ngài chớ tức giận, coi chừng tổn thương thân thể."
"Ha ha ha ha. . ." Tại bên khác, không đợi Thanh Diệu đạo nhân nói xong thì Tề Vô Hối đã cười trên nỗi đau của người khác, đồng thời còn đi đến bên người hơn mười tên đệ tử của Chí Tôn điện.
"Chậc chậc, đây chính là Chí Tôn điện sao? Chỉ là như vậy, cũng chả có gì đặc biệt."
"Ai. . . Quá thất vọng rồi! Ta vốn cho rằng các ngươi rất là hung ác, kết quả chỉ là như này ư?"
"Tề Vô Hối, ngươi đừng khinh người quá đáng." Thanh Diệu đạo nhân nghe vậy kém chút nữa lại không nín được mà phun ra một ngụm lão huyết.
"Ta chính là khinh ngươi đấy, ngươi muốn như thế nào?" Tề Vô Hối cười lạnh nói: "Lão già không muốn mặt kia, mấy chục người các ngươi đi vây công mà ngay cả một tiểu nha đầu cũng bắt không được, nói ra ta đều ngại dùm các ngươi a."
"Ngươi. . ."
Nhìn xem Tề Vô Hối đang điên cuồng trào phúng, Diệp Thu cũng là đè nén không được nội tâm xấu xa mà chậm rãi đi tới, nói:
"Tề sư huynh, ngươi sao có thể nói như vậy được? Người ta dù sao cũng là đạo thống Chí Tôn. Vừa rồi ngươi cũng đã nghe thấy đệ tử nhà người ta từng cái đều là người mang tuyệt kỹ, thanh danh đều dựa vào tự mình đánh ra chứ không phải thổi phồng lên, vậy ngươi sao có thể nói người ta như vậy, chả lẽ người ta không muốn mặt mũi nữa sao?"
"Chuyện này nếu như truyền đi thì Chí Tôn điện người ta về sau còn ở thế nào được tại Đông Hoang a?"
Diệp Thu vừa nói ra lời này thì Tề Vô Hối đã ngầm hiểu.
"Ấy, trách ta, trách ta."
"May mắn có Diệp sư đệ nhắc nhở a, ta suýt chút nữa quên mất. Người ta có đệ tử từng cái là người mang tuyệt kỹ, làm sao lại không chịu được một kích như thế chứ?"
"Ừm, những người này khẳng định là giả, nhất định không phải là đệ tử của Chí Tôn điện."
"Phụt. . ."
Hai người kẻ xướng người hoạ, Cố Kiếm Sưởng liền bị lửa giận công tâm mà phun ra một ngụm lão huyết, kém chút không nữa cụ đi chân lạnh toát.
"Sỉ nhục a, vô cùng nhục nhã." Trong lòng ông ta vô năng cuồng nộ, muốn chứng minh cái gì nhưng đệ tử không thể tranh khí.
Cố Kiếm Sưởng quay đầu lại nhìn hai người Diệp Thu và Tề Vô Hối kẻ xướng người hoạ, mang bộ dáng như bị một thanh đao điên cuồng đâm tim.
Đánh sao? Ta đánh không lại a!
Mắng. . . Cũng mắng không bằng!
"Sư tổ. . ." Cố Kiếm Sưởng kém chút bị tức cho bất tỉnh, còn tốt là chúng đệ tử phản ứng nhanh mà vội vàng nâng đỡ ông ta.
Gặp vậy Diệp Thu liền cười nhạt một tiếng, trong lòng lập tức thống khoái.
Ngươi mẹ nó trang bức nữa đi?
Tề Vô Hối càng là thoải mái không chịu được, đời này hắn còn không có thoải mái như thế, vì hắn vẫn luôn luôn là kẻ bị đánh mặt. Bây giờ cảm nhận được cú trang bức nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly này mà hắn rất khoái chí, trong lòng vô cùng thoải mái.
"A. . . Quá sung sướng."
Ta muốn có một trận trang bức say mê quả nhiên còn phải đi theo Diệp sư đệ gây sự a! Thì ra nhân sinh lại có loại chuyện vui vẻ như thế.
Nhìn Tề Vô Hối mang bộ dạng này mà Diệp Thu đều cảm thấy không đành lòng quấy rầy hắn.
Diệp Thu có chút hoài nghi kia không phải là đồ đệ của hắn hay sao mà Tề Vô Hối lại vui vẻ như vậy?