Gặp Triệu Uyển Nhi thức tỉnh, nguyên bản tiểu Linh Lung đang phẫn nộ mười phần thì bỗng nhiên vui mừng, vứt xuống chùy trực tiếp chạy tới.
"Quá tốt rồi, sư tỷ, thì ra ngươi không có dát a."
Nàng thật nhanh nhào vào trong ngực Triệu Uyển Nhi, lúc này nàng nơi nào còn có hung dạng Hỗn Thế Ma Vương vừa rồi.
Trông thấy sư tỷ không có việc gì, tiểu Linh Lung đến chùy cũng không cần, trực tiếp ném ở một bên.
Trong nháy mắt, cái lao ngục lôi điện kinh khủng kia liền bị giải trừ, những người còn lại có cảm giác đại nạn không chết.
Nghe vậy khóe miệng Triệu Uyển Nhi giật một cái, nàng nhất thời không biết rõ mình nên đứng lên hay là tiếp tục giả vờ chết đây?
Thôi được rồi, dù sao cũng không bị tổn thương, mặt đất rất lạnh không nên nằm lâu a.
Nghĩ vậy, Triệu Uyển Nhi vỗ rơi bụi đất trên người, chậm rãi đứng lên, duỗi ra cái lưng mệt mỏi.
"A. . . Thoải mái quá."
Gặp nàng mang vẻ mặt lạnh nhạt, còn có bộ dáng nhàn nhã, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
"Trời ạ, nàng không bị tổn thương sao?"
"Chuyện quỷ gì đang xảy ra vậy?"
"Đây chẳng phải là nói lão tử lần này bỗng nhiên đánh là do nàng bày ra ư?"
Lúc này tất cả mọi người đều mơ hồ.
Bọn hắn đều coi là tiểu Linh Lung sở dĩ cuồng bạo cũng là vì Triệu Uyển Nhi bị Vãn Phong đả thương.
Kết quả là nàng không chỉ không có một điểm tổn thương, mà ngược lại còn mang vẻ mặt mỉm cười, giống như vừa rồi phát sinh hết thảy đều là do nàng tỉ mỉ bày kế vậy.
"Hiện tại lòng người đều hiểm ác như thế sao? Lại đi lừa gạt cả trẻ nhỏ a. . ."
Chỉ thấy Triệu Uyển Nhi duỗi ra lưng mỏi, ưu nhã ngồi tại bên trên một tảng đá, tiểu Linh Lung liền ngồi ở trên người nàng, hiếu kì ngẩng đầu nhìn xem nàng.
"Sư tỷ, ngươi thật sự không có chuyện gì sao?"
Tiểu Linh Lung nghiêng cái đầu nhỏ, hiếu kì lục lọi trên người Triệu Uyển Nhi một phen, muốn kiểm tra xem liệu nàng có chỗ nào thương tổn hay không.
Sờ soạng nửa ngày hình như cũng không có.
Triệu Uyển Nhi buồn cười hỏi: "Ta tại thời điểm nào nói qua ta bị gì à?"
Tiểu Linh Lung sửng sốt một cái, hỏi lại: "Thế nhưng là không phải ngươi mới vừa bị đánh cho hôn mê sao?"
Triệu Uyển Nhi cười cười, nói: "Ta tại thời điểm gì hôn mê a, ta chỉ là mệt mỏi mà nhìn ngươi biểu hiện tốt như vậy nên liền nằm xem ngươi biểu diễn thôi."
"A. . ."
Nghe đến đây, tiểu Linh Lung lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra sư tỷ không có việc gì, vậy là tốt rồi.
Nàng không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ cần sư tỷ không có việc gì thì nàng liền vui vẻ.
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức ngẩn ngơ, lặng ngắt như tờ, yên tĩnh một mảnh.
"Con mẹ nó, ngươi đừng cản ta, để ta liều mạng cùng nàng." Bên ngoài Vân Đỉnh sơn, Phong Khanh Vân vừa mới bình phục tâm tình thì lập tức lại là một trận bạo nổ.
Tâm tính của hắn trực tiếp sụp đổ.
Ta chưa thấy qua có người chơi như vậy a. Mẹ nó, ngươi lừa gạt trẻ con còn chưa tính, lại hại lão tử cũng đi theo gặp nạn.
Ta chờ nhiều năm như vậy mới chờ đến một cái cơ hội, kết quả lại bị ngươi chơi xong.
Phong Khanh Vân mới vừa rồi còn tự an ủi mình trong lòng, cho là tiểu Linh Lung chỉ vì báo thù cho sư tỷ của nàng nên mới không kiềm chế được nỗi lòng.
Kết quả đến cuối cùng tất cả mọi người mới biết rõ, Triệu Uyển Nhi căn bản không bị tổn thương, nàng không có việc gì mà chỉ giả chết cố ý kích thích tiểu Linh Lung, để cho cô bé đem tất cả mọi người đều thu thập.
Tiểu Linh Lung thu thập Chí Tôn điện còn có thể lý giải, còn bọn hắn là đám quần chúng ăn dưa vô tội mà cũng đi theo gặp tai ương.
Lúc này đừng nói là Phong Khanh Vân bị sụp đổ tâm tính, mà ngay cả Vãn Phong cũng vậy.
Lúc đầu hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ai có thể nghĩ tới Triệu Uyển Nhi lại đột nhiên chơi như thế.
Lòng người hiểm ác a!
Thanh Diệu đạo nhân càng là mặt mo tối đen, ông ta vốn đang coi là Vãn Phong có thể đánh trọng thương Triệu Uyển Nhi để cứu vãn chút tôn nghiêm, kết quả lại phát hiện người ta căn bản không có việc gì mà chỉ là cố ý giả chết.
"Ha ha ha ha. . . Nha đầu này cũng rất có phong phạm của sư đệ a, tâm nàng quá đen đi, ngay cả ta cũng đều bị lừa." Tề Vô Hối cất tiếng cười to, nói.
Chẳng lẽ xấu bụng cũng là một trong các truyền thừa của Tử Hà phong sao?
Diệp Thu cũng đã đủ đen, là cái chủng loại hố người đến muốn mất mạng, không ai nghĩ tới đồ đệ của hắn càng sẽ chơi bạo hơn.
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, hắn đoán chừng tại hiện trường cũng chỉ có hắn ngay từ đầu liền nhìn thấu tiết mục của Triệu Uyển Nhi.
Bởi vì trước khi đi Diệp Thu đã chuẩn bị cho các nàng không ít đan dược khôi phục, vậy các nàng làm sao có thể thụ thương được.