Gặp ba người bọn họ đồng thời rời đi, những người còn lại bắt đầu suy tư.
"Hạc Vô Song và Phù Dao xếp hạng thứ nhất và thứ hai, cùng bọn hắn làm đối thủ hiển nhiên rất bất lợi."
Bên trong nghị luận, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía tiểu Linh Lung.
Nơi này liền nàng là nhỏ tuổi nhất, nghĩ đến hẳn là dễ bắt nạt nhất.
"He he he, tiểu nha đầu này không tệ, có thể suy nghĩ một chút tuyển nàng làm đối thủ, như vậy cơ hội lên đỉnh núi liền lớn hơn một chút."
Có người trong lòng âm thầm suy nghĩ, đem ánh mắt nhìn về phía tiểu Linh Lung.
Phát giác ánh mắt dị dạng của bọn hắn, Lâm Thanh Trúc âm thầm cười trộm trong lòng, vì bọn hắn có khả năng không biết rõ người mà mình để mắt tới lại là một người tàn nhẫn nhất. Buồn cười là bọn hắn còn tưởng rằng chính mình đã chọn được một cái đối thủ yếu nhất.
Lâm Thanh Trúc lặng lẽ nhìn về phía Lục Ngôn, nói: "Lục công tử, mời đi vào."
Lâm Thanh Trúc trực tiếp hạ chiến thư, đem đầu mâu nhắm ngay Lục Ngôn mà mời hắn nhập vào cánh cửa số bốn.
Hôm nay tại nơi này, giữa bọn hắn chỉ có một người có thể đi lên đỉnh núi, là nàng hoặc là Lục Ngôn.
Lục Ngôn cũng đang có ý này, cười lạnh nói ra: "Giai nhân ước hẹn ta sao dám không tiếp nhận."
Nói xong hắn liền quay người tiến vào cánh cửa số bốn.
Gặp hắn rời đi, Liễu Thanh Phong khuyên nhủ: "Sư muội, nếu không để cho ta tới đi."
Làm thủ tịch Đại sư huynh của Bổ Thiên giáo nên Liễu Thanh Phong có cực lớn tự tin.
Đặc biệt là một tháng qua trải qua Diệp Thu chỉ điểm, hắn lĩnh ngộ đạo pháp và thực lực đều chiếm được tăng lên to lớn.
Mà lại Liễu Thanh Phong còn tu luyện bí thuật cường đại nhất của Bổ Thiên giáo là Bổ Thiên Thuật, coi như đối đầu cùng Hạc Vô Song thì hắn cũng không cảm thấy mình sẽ thất bại.
Cho nên Liễu Thanh Phong muốn thay Lâm Thanh Trúc xuất thủ đem Lục Ngôn loại trừ.
Nhưng Lâm Thanh Trúc lạ cự tuyệt: "Đại sư huynh, hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh, nhưng đây là ân oán giữa ta và hắn, cũng liên quan đến vấn đề danh dự của sư tôn ta, cho nên vẫn là do ta tự mình tới đi. Ngươi hãy thay ta chiếu cố Linh Lung, ta đi vào trước đây."
Lâm Thanh Trúc quay đầu dặn dò Linh Lung một chút rồi cũng tiến vào cánh cửa số bốn.
Thuyết phục vô hiệu nên Liễu Thanh Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ. Sau đó hắn nhìn về phía tiểu Linh Lung, nói: "Tiểu sư muội, ngươi muốn vào cánh cửa nào?"
Tiểu Linh Lung ngẩng đầu nhìn xem Liễu Thanh Phong, nàng muốn đi theo sư tỷ tiến vào cánh cửa số bốn, nhưng sư tỷ vừa rồi đã nói với nàng nếu tiến vào cánh cửa số bốn thì nàng phải làm đối thủ của sư tỷ.
Trong hai người chỉ có một người chiến thắng, mà tiểu Linh Lung không muốn làm đối thủ với sư tỷ, cho nên nàng không có chọc cánh cửa số bốn.
Tiểu Linh Lung quay đầu nhìn thoáng qua sáu cánh cửa còn lại, nàng bỗng nhiên chỉ vào cánh cửa số tám trước mặt, nói: "Ta muốn vào cánh cửa này."
"Tốt, vậy liền là cánh cửa số tám, đi thôi." Liễu Thanh Phong khẽ cười nói và đưa mắt nhìn tiểu Linh Lung đi vào cánh cửa số tám.
Sau khi tiểu Linh Lung đi vào cánh cửa số tám, Liễu Thanh Phong cũng đi vào cánh của số chín.
Liễu Thanh Phong không biết đến là ngay khi tiểu Linh Lung vừa tiến vào cánh cửa số tám thì tất cả mọi người ở đây lập tức vui mừng, phảng phất như phát hiện một con cừu nhỏ lạc đàn mà hưng phấn lên.
"Khụ khụ, chư vị, hẹn gặp lại tại đỉnh núi."
Có người chắp tay chào hỏi ra vẻ khách khí, nhưng vèo một cái liền lao thẳng đến cánh cửa số tám mà đi.
Tuy nhiên hắn vừa định tiến vào thì bỗng nhiên bị một người ngăn lại: "He he he, đạo hữu, trong này nước sâu lắm, ngươi khống chế không được đâu, vẫn là để ta tới đi."
"Phan Tử, ngươi đây là ý gì? Ta khống chế không được thì ngươi sẽ khống chế được sao? Ngươi muốn cùng ta so qua hai chiêu hay không?"
Tên gọi là Phan Tử kia lập tức khó chịu, nói: "Ngươi làm sao không chịu nghe khuyên bảo nhỉ? Trong này nước sâu lắm, ngươi còn trẻ nên sẽ khống chế không được đâu, ta chỉ là vì muốn tốt cho ngươi thôi."
"Thôi ngươi cút mẹ đi, ngươi nghĩ nhặt nhạnh chỗ tốt đúng không?"
Hai người tranh nhau mà mặt đỏ tới mang tai, lúc này có người thừa dịp bọn hắn không chú ý mà vụng trộm chạy vào cánh cửa số tám.
"Vãi cả lồng! Tên kia chơi chó a!" Lúc Phan Tử kịp phản ứng thì đã trễ, hắn lập tức nổi giận quát to.
Nhưng hắn cũng không có biện pháp, vì đại môn kia đã đóng lại, chỉ có thể đem ánh mắt đặt ở cánh cửa khác.