Hai người giằng co một hồi, Lâm Thanh Trúc chậm rãi rút ra Tử Hà kiếm, lạnh lùng nói: “Tới đi!”
Lục Ngôn phía đối diện cũng rút ra sát đao, trận quyết đấu này hắn đã chờ mấy tháng, đã sớm không chờ nổi. Lúc trước mất đi tôn nghiêm, hôm nay hắn muốn toàn bộ đánh trở về.
Chỉ thấy Lục Ngôn rút ra sát đao về sau, trong chốc lát một cỗ đao ý bá đạo liền lao tới, lực lượng Vô Cự cửu phẩm triệt để bộc phát ra.
“Bắt đầu rồi!”
Bên ngoài Vân Đỉnh sơn, đám người vây xem cũng đi theo cuộc chiến đấu này mà hô hấp bắt đầu trở nên chặt chẽ.
Một sợi đao quang xẹt qua trời cao, Lục Ngôn xuất thủ trước.
Một đao vượt ngang hư không mà bổ tới, lực lượng vô cùng bá đạo hung mãnh đụng vào trên thân Tử Hà kiếm.
Thân thể Lâm Thanh Trúc chấn động, cánh tay nàng bị chấn cho run lên.
Trong lòng nàng giật mình, không nghĩ tới chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà thực lực của Lục Ngôn lại tăng lên kinh người như thế.
Nhưng Lâm Thanh Trúc cũng không có để trong lòng, nàng lắc lắc cánh tay, nói: “Xem ra ngươi trong mấy tháng này cũng không có gì tiến bộ.”
Vừa dứt lời, Lâm Thanh Trúc sử dụng chiêu tuyệt trần trảm quét tới.
Lục Ngôn đối với một chiêu này đã sớm rõ như lòng bàn tay mà lập tức bổ ngang đao một cái để cản lại.
“Hừ, loại chiêu thức này ngươi đều đã dùng nát, ngươi liền không có một chút chiêu mới gì sao?” Lục Ngôn khinh thường nói: “Nếu như ngươi còn muốn dùng loại chiêu thức này để đánh bại ta thì ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi.”
Lục Ngôn lại lần nữa lấn người chém tới, trong chốc lát đao quang kiếm ảnh tấp nập hiện lên.
Không đến thời gian vài phút, hai người đã đối chọi mấy trăm chiêu, gần như bất phân thắng bại.
Bọn họ vẫn đang thăm dò lẫn nhau với ý đồ tìm tới đột phá khẩu, nhưng song phương đều có kinh nghiệm chiến đấu quá phong phú, căn bản không có một chút sơ hở.
Sau một kiếm quét ngang đánh lui Lục Ngôn, ngón tay Lâm Thanh Trúc xẹt qua Tử Hà kiếm, một cỗ kiếm ý băng lãnh thấu xương lao tới, trong chốc lát bầu trời đã bị nhuộm đỏ.
“Tu La Trảm!”
Đám người nhận ra đây chính là chiêu Tu La Trảm mà lúc trước Lâm Thanh Trúc đã sử dụng để đánh bại Lục Ngôn.
Địa Sát Tu La đến từ Cửu U, há ra cái miệng to như chậu máu, ma thế kinh thiên trong chốc lát liền hình thành.
“Lại là một chiêu này!” Trông thấy một màn này, Lục Ngôn liền sầm mặt lại.
Hắn biết Lâm Thanh Trúc đã không muốn đánh lâu dài nữa mà muốn dùng một chiêu để phân định thắng thua.
Nhưng nếu là ở mấy tháng trước hắn có lẽ sẽ e ngại chiêu này, tuy nhiên bây giờ thì không.
Lục Ngôn cười lạnh một tiếng, chỉ thấy hắn bỗng nhiên rút đao bổ ra, một cỗ đao thế càng thêm huyết tinh bá đạo lập tức hình thành.
Đó là một cỗ lĩnh vực phong bạo cực hạn, quét sạch toàn bộ không gian Hỗn Độn, tại phía trên Tu La bỗng nhiên xuất hiện một con Thao Thiết.
“Thao Thiết Thịnh Yến!”
Đám người liền giật mình, Lục Ngôn vậy mà cũng học được chiêu Thao Thiết Thịnh Yến, mà lại nhìn xem trình độ nắm giữ thì còn cao hơn so với Vãn Phong, căn bản không phải là một cái cấp độ.
Vô luận là uy lực hay là khí thế thì Lục Ngôn đều thắng qua Vãn Phong mấy chục lần.
Như vậy so sánh xuống, Tu La Trảm của Lâm Thanh Trúc ngược lại hơi rơi xuống hạ phong. Bởi vì con Thao Thiết kia có năng lực thôn phệ cực mạnh, cả hai va chạm nhau Tu La sát khí lại bị nuốt mất.
Trông thấy một màn này, Lâm Thanh Trúc lập tức giật mình, nàng rốt cuộc cũng minh bạch vì cái gì Lục Ngôn lại có lòng tin có thể đánh bại nàng như vậy.
Thì đây là “lễ vật” mà hắn chuyên môn chuẩn bị cho ta!
“Ha ha ha, xem ra cao đồ của Tử Hà Phong cũng chỉ như vậy mà thôi.” Trông thấy một màn này, mặt mo căng cứng của Cố Kiếm Sưởng rốt cục đã nở một nụ cười mà trào phùng.
Ông ta chờ đợi thời khắc này đã rất lâu rồi, rốt cục cũng được nở mày nở mặt một hồi.
Đối mặt sự trào phúng của Cố Kiếm Sưởng cũng không có người đáp lại, mà là tiếp tục chú ý trận chiến đấu.
Chỉ thấy Tu La cùng Thao Thiết sau khi va chạm thì bầu trời liền bộc phát ra tia lửa chói lọi, trong lúc nhất thời Lâm Thanh Trúc liền bị đánh lùi mấy trăm bước, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Tu La Trảm không hề bại bởi Thao Thiết Thịnh Yến, nhưng nó có một cái nhược điểm trí mạng đó là có thể bị Thao Thiết Thịnh Yến thôn phệ tinh lực. Thao Thiết Thịnh Yến càng giống như là khắc tinh của Tu La Trảm.
Sau khi chiếm thượng phong, Lục Ngôn rốt cục lộ ra dáng vẻ tươi cười.
“Lâm Thanh Trúc, hôm nay ngươi tất thua không thể nghi ngờ.”
“Những sỉ nhục mà ngươi đã từng cho ta hôm nay ta muốn trả lại cho ngươi gấp trăm lần.”
Nói xong hắn lại chém tới một đao, con Thao Thiết kia lại há ra cái miệng to như chậu máu và lao về phía Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc không dám khinh thường mà thân hình lóe lên, tránh thoát một kích này.
Tuy nhiên, nếu như nàng không cách nào giải quyết con Thao Thiết này thì thắng bại của trận chiến đấu này nàng căn bản không có cách nào cải biến.