“Không tốt! Linh Lung gặp nguy hiểm.”
Biết người biết mặt không biết lòng, Tiểu Linh Lung quả thực là tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, nàng làm sao biết mới vừa rồi Tô Lập Kiệt còn khóc tê tâm liệt phế chỉ là giả bộ.
Trông thấy một màn này, một đám trưởng lão của Bổ Thiên Giáo và tất cả mọi người lập tức khẩn trương lên.
Khi thấy Tô Lập Kiệt sắp đánh lén thành công thì Đại trưởng lão của Phù Quang Động cũng là nở một nụ cười.
“A hi hi, không hổ là đồ nhi ngoan của ta, hắn có thể chịu được chuyện mà thường nhân không thể nhịn chỉ đợi đến giờ khắc này để bộc phát. Chỉ cần có thể tấn cấp thì vô luận là thủ đoạn gì cũng đều không trọng yếu.”
Ông ta phảng phất như đã thấy ánh rạng đông thắng lợi. Một kiếm kia của Tô Lập Kiệt chính là bí pháp mạnh nhất của Phù Quang Động, là kiếm thuật thiên giai, Cực Quang Trảm.
Sự ảo diệu của Cực Quang Trảm nằm ở chỗ có tốc độ cực nhanh, người bình thường căn bản không có cách phản ứng, chớ nói chi là tình huống đánh lén.
Chỉ thấy bảo kiếm kia hung hăng đâm về phía Tiểu Linh Lung, nhưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kim loại va chạm, một màn kế tiếp để cho tất cả mọi người ở đây đều mơ hồ.
“Cái này...... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trong màn hình, Tiểu Linh Lung vội vàng quay người, chỉ thấy thanh bảo kiếm kia đã đâm vào ngực của nàng.
Nhưng điều làm cho người ta không hiểu đó là bảo kiếm kia đã bị ngăn trở, căn bản không có đâm vào.
Theo một trận gió thổi qua, váy nhỏ trắng tinh không tì vết trên thân Tiểu Linh Lung bỗng nhiên phát ra một đạo hào quang.
“Đây là......”
“Tiên...... Tiên y!”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều biến sắc, toàn bộ nhìn về phía Diệp Thu, mặt mũi tràn đầy vẻ rung động.
Thấy mọi người nhìn qua, Diệp Thu cũng chỉ cười nhạt một tiếng chứ không có đáp lại.
Sau khi đi tới đây, Diệp Thu cân nhắc đến Tiểu Linh Lung tuổi còn nhỏ, sợ nàng thụ tổn thương gì, cho nên hắn đã đem tiên y cấp cho nàng mặc một chút.
Chuyện này cũng không có tâm bệnh gì? Nhà ai mà không có một cái áo bông nhỏ chứ? Nếu nàng là người nhà của ngươi thì ngươi sẽ không đau lòng sao?
Cái tiên y kia đã nhận chủ, mà lại đã khóa lại cùng với Liên Phong, cho nên Diệp Thu không thể tặng cho tiểu Linh Lung.
Diệp Thu cũng chỉ là diễn hóa một chút mà cải biến tạo hìnhcủa tiên y để cho tiểu Linh Lung mặc vào.
Có món tiên y này bảo hộ nàng thì Diệp Thu mới yên tâm để cho nàng đi vào chơi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều mang vẻ mặt không thể tin nổi.
“Tía má ơi, ngay cả tiên y bực này mà hắn đều đưa được sao?”
“Ta thật không dám tin tưởng, trong tay hắn lại có nhiều Tiên Bảo như thế ư?”
“Lúc trước là hai thanh Tiên Kiếm, bây giờ lại xuất hiện một kiện tiên y. Sự khủng bố của Diệp chân nhân càng ngày càng để cho người ta xem không hiểu a.”
Có người tâm tình ngưng trọng nói ra.
Đám người nhìn thật sâu Diệp Thu đang đứng ở xa xa, thấy hắn khí định thần nhàn đứng ở nơi đó mà có cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Thực lực của Diệp Thu vốn đã là Chí Tôn cảnh đỉnh phong, giờ phút này chỉ sợ hắn đã trở thành người mạnh nhất Đông Hoang!
Diệp Thu có hai thanh Tiên Kiếm, tăng thêm một kiện tiên y, vậy thế gian này còn có ai có thể là đối thủ của hắn?
Trong đầu đám người tìm tòi một phen rồi lắc đầu, chắc hẳn đối thủ của hắn chỉ có thể từ những giới vực khác mới tìm ra được, còn tại Đông Hoang là không thể tìm thấy.
Cố Kiếm Sưởng đều bại, ngay cả tư cách để cho Diệp Thu xuất kiếm cũng không có, chớ nói chi là những người khác.
Nhìn xem kiện tiên y kia mà đám người trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghị luận ầm ĩ.
Còn Đại trưởng lão của Phù Quang Động lúc đầu dung quang đầy mặt, nhưng bây giờ dáng vẻ tươi cười cũng đã im bặt.
Thắng lợi chạm tay có thể chiếm được kia hình như đã...... bay mất!
“Xong con bê!” Tô Lập Kiệt càng là gọi thẳng.
Hắn nào có thể nghĩ tới Diệp Thu còn lưu lại một tay như thế.
Đây là thực sự là sủng ái a! Mẹ nó, ngay cả tiên y hắn cũng đều bỏ ra được, nếu như ta cũng được sư tôn sủng ái có như thế thì ta còn lo gì không thành tiên!
Tiểu Linh Lung nhìn xem thanh kiếm đâm về phía mình mà khuôn mặt nhỏ lập tức trầm xuống.
Nàng có hảo tâm buông tha Tô Lập Kiệt, nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà lại đánh lén nàng.
Phẫn nộ đè nén nội tâm, Tiểu Linh Lung trầm mặc một hồi bỗng nhiên lộ ra nụ cười quái dị.
“He he he......”
Tô Lập Kiệt thấy vậy lập tức chột dạ, vội vàng thả ra bảo kiếm trong tay, nhếch miệng cười một tiếng rồi giơ tay đầu hàng.
“Tiểu tiên tử à, ta sai rồi, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, hãy bỏ qua cho ta lần này nhé?” Tô Lập Kiệt vừa nói xin lỗi vừa lui lại.
Chỉ thấy Tiểu Linh Lung lộ ra nụ cười quỷ dị, vuốt vuốt nắm tay nhỏ từng bước một đi tới.
Xong ta rồi!
“Ta chỉ có một cái thỉnh cầu, đó là đừng đánh mặt ta, có thể chứ?” Tô Lập Kiệt đã từ bỏ chống cự, hèn mọn khẩn cầu sau cùng.
Tiểu Linh Lung cho hắn một cái ánh mắt ngươi cứ yên tâm.
Trong nháy mắt, thanh cự chùy bị nàng giơ lên, tản ra lôi điện chiếu sáng cả mặt Tô Lập Kiệt mà đánh tới.
Tô Lập Kiệt chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, đầu kêu ong ong, ầm một tiếng hắn trực tiếp bị đánh bay ra xa mấy trăm mét.
“Ngươi dám đánh lén ta hả, ta đánh chết ngươi!”
Tiểu Linh Lung nổi giận rống to.
Nàng khiêng chùy đột ngột nhảy khỏi mặt đất, xông thẳng tận chín tầng trời, sau đó hung ác lao xuống.
Tràng diện tiếp theo cực kỳ tàn nhẫn, tất cả mọi người bên ngoài Vân Đỉnh sơn đều không đành lòng nhìn thẳng vì quá dọa người!