"Hì hì, không sợ, không sợ. Sư tỷ, một hồi xem ta đánh năm tên, còn lại hai tên các ngươi tự chọn đi." Tiểu Linh Lung lúc này tỉnh lại, cười hì hì nói.
Nhìn nàng kích động như vậy Liễu Thanh Phong chỉ biết che đầu, có chút bất đắc dĩ.
Hắn đối với thực lực của tiểu Linh Lung cũng biết rõ một điểm, dù sao hắn cũng đã bế quan một tháng tại Tử Hà phong, cũng cùng tiểu Linh Lung đánh nhau vài lần, nhiều lần kém chút bị nàng đè xuống mặt đất mà nện chùy.
Cho nên, ừm. . . có thể để nàng thử một lần.
"Linh Lung, không thể hành động thiếu suy nghĩ." Gặp tiểu Linh Lung có chút ngồi không yên, chuẩn bị chạy lên đi chọn đối thủ, Lâm Thanh Trúc vội vàng nói.
Tiểu Linh Lung nghe vậy lập tức trở về, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Gặp nàng một lần nữa yên tĩnh, Liễu Thanh Phong tiếp tục nói ra:
"Hai chi đội ngũ này đều rất mạnh, nếu như chúng ta chính diện đối đầu cả hai th chỉ sợ chúng ta khó mà chống đỡ, vậy trước hết hãy để cho bọn hắn liều một đợt, riêng phần mình tiêu hao hết linh lực rồi nhóm chúng ta lại ra tay."
"Đây là chiến thuật tốt nhất, nhưng nói không chừng bọn hắn sẽ cùng lúc hướng chúng ta xuất thủ, bởi vì trong này cũng chỉ có chúng ta là đến từ cùng một giáo."
Liễu Thanh Phong tiếp tục phân tích một đợt.
Bọn người kia vốn chỉ là tạm thời xây dựng đội ngũ, lẫn nhau không hiểu, riêng phần mình đều có giữ lại thực lực. Cho nên từ lực ngưng tụ mà nhìn thì bọn họ không bằng nhóm của Lâm Thanh Trúc, thế nhưng người có thể tới bước này thì có mấy ai không nghĩ ra điểm này.
Do vậy để cho an toàn và nhất là làm chuẩn bị cho tranh đấu về sau, bọn họ sẽ để cho nhóm của Lâm Thanh Trúc bị loại trước tiên.
Nghe xong Liễu Thanh Phong phân tích, Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, cũng là mười phần tán đồng.
Điểm này ngay từ đầu nàng liền nghĩ đến, trong lòng cũng có suy nghĩ nhất định.
Muốn thay đổi cục diện này thì điểm mấu chốt nhất có khả năng nằm tại trên thân Tiểu Linh Lung.
Nhìn về phía tiểu nha đầu này đang mang bộ dáng hào hứng vội vàng mà Lâm Thanh Trúc mỉm cười trong lòng.
Tiểu sư muội, xin lỗi ngươi a, sư tỷ lần này sợ là cũng muốn lừa ngươi một lần rồi!
Bầu không khí hiện trường có chút kiềm chế, ba chi đội ngũ hết sức ăn ý mà lựa chọn ngồi tại một góc, yên lặng thảo luận chiến thuật.
Thời gian từng chút lại từng chút trôi qua, bỗng nhiên một đạo kim quang từ trên không chậm rãi rơi xuống, tại phía trên vùng núi diễn sinh ra một cái tinh quang cổ lộ.
Cuối con đường cổ này là một cái vương tọa tượng trưng cho bảo tọa của quán quân, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có cơ hội ngồi lên đó.
Theo cái bảo tọa kia xuất hiện, tất cả mọi người ở đây lập tức lộ ra ánh mắt cực nóng, ma quyền sát chưởng, kích động không thôi.
"He he he, xem ra cái bảo tọa này ngoại trừ ta ra thì không còn có thể là ai khác." Có người trong lòng thầm nghĩ vì đã không thể chờ đợi.
Chỉ gặp một nam thanh niên dẫn đầu đi ra, đứng tại bên trong chữ Đạo to lớn kia.
"Chư vị anh hùng hảo hán ở đây cũng đừng che giấu nữa, mau tới đi."
"Nói hay lắm! Đến một bước này rồi thì tất cả mọi người đều đã lòng dạ biết rõ, muốn đăng đỉnh liền xem ai càng có bản lãnh hơn."
Theo một chi đội ngũ dẫn đầu đi ra, chậm rãi đứng tại trung tâm trận pháp Âm Dương.
Ba người Hạc Vô Song nhìn nhau, chỉ thấy hắn dẫn đầu đứng lên, duỗi ra lưng mỏi, nói: "Ta vốn định cho các ngươi một chút thời gian điều tức, nhưng nếu các ngươi đã không kịp chờ đợi như thế thì tới đi."
"Ha ha ha, Vô Song công tử thật có đảm lượng, bội phục, bội phục." Có người tán thưởng.
Có người coi thường, nói: "Ta thấy không cần đâu, nhanh bắt đầu đi, sớm một chút đánh xong, sớm một chút kết thúc."
"Tốt, tốt."
Nam thanh niên kia vừa nói xong, Hạc Vô Song còn chưa đáp lại thì một giọng nói non nớt từ phía sau vang lên, chỉ gặp tiểu Linh Lung khiêng chùy, chạy vội tới.
"Linh Lung. . ." Khóe miệng Lâm Thanh Trúc liền giật một cái, nàng vừa định đưa tay ra ngăn lại tiểu Linh Lung thì phát hiện đã trễ, cô bé đã chạy tới giữa đám người.
Không có biện pháp, vừa rồi các nàng mới thương lượng xong chiến thuật thì trong nháy mắt đã bị phá vỡ.
Liễu Thanh Phong càng là bất đắc dĩ. Hắn ghìn tính vạn tính mà vẫn tính sai một điểm, đó là tiểu nha đầu kia vừa bị buông tay thì liền không chịu ngồi yên.
Tiểu Linh Lung một bên khiêng chùy, một bên đánh giá mấy người trước mặt, nghiêm túc mà đếm.
"Một hai ba bốn năm. Ừm, liền là các ngươi. Tới đi, ta muốn đánh năm tên."
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
"Móa, đây là nhóc con nhà ai mà khẩu khí cũng quá lớn đi."
Đám người nghe xong và đặc biệt là năm người được tuyển chọn cực kỳ khó chịu trong lòng.
Bọn ta đến đây là để cho ngươi chọn đánh sao?