Trông thấy Huyền Thủy kiếm kia, Lâm Thanh Trúc khẽ giật mình, chậm rãi rút ra Tử Hà kiếm.
Theo Tử Hà kiếm ra khỏi vỏ, ở đây tất cả mọi người lập tức hưng phấn lên.
"Số mệnh quyết đấu sao? Năm đó tại Vân Đỉnh sơn, Tử Dương chân nhân sử dụng Huyền Thủy kiếm và bại bởi Huyền Thiên đạo nhân sử dụng Tử Hà kiếm."
"Không nghĩ tới nhiều năm như vậy trận quyết đấu số mệnh năm đó lại một lần nữa được trình diễn."
"Đối thủ đã biến thành đồ tôn của riêng mỗi người, lần này đến cùng sẽ là Tử Hà kiếm tiếp tục giữ ghi chép bất bại, hay là Huyền Thủy Kiếm rửa được mối nhục năm xưa?"
Hiện trường lập tức triển khai một trận nghị luận đối với hai thanh kiếm này.
Luận phẩm chất mà nói thì Tử Hà kiếm kém hơn Huyền Thủy kiếm rất nhiều, năm đó Huyền Thiên đạo nhân cũng là nương tựa theo kiếm quyết cao siêu để đánh bại Tử Dương chân nhân.
Bây giờ Lâm Thanh Trúc cũng cầm trong tay Tử Hà kiếm, không biết rõ nàng còn có thể giữ vững Tử Hà kiếm đã từng uy danh hay không.
Lâm Thanh Trúc nhìn thật sâu Huyền Thủy kiếm trong tay Hạc Vô Song, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Hạc Vô Song cũng là như thế, hai người bắt đầu tiến vào kiếm khí ý cảnh, lẫn nhau đọ sức, không có dẫn đầu xuất thủ.
Trong chốc lát, tại một khắc hai người nhắm mắt lại, một cỗ kiếm ý kinh thiên trong nháy mắt đã bộc phát.
Kiếm ý băng lãnh cuốn tới từ Lâm Thanh Trúc, Hạc Vô Song không có chút nào lui bước.
Hai người vừa bộc phát kiếm ý thì tất cả mọi người liền ngừng lại ánh mắt, nhìn chăm chú vào trận quyết đấu đặc sắc này.
"Kiếm ý thật cường đại!"
"Bọn họ thuần túy quyết đấu kiếm ý sao? Có ý tứ, có lẽ hai người bọn họ mới thật sự là uy hiếp tiềm ẩn."
So với tiểu Linh Lung, địch nhân lớn nhất trong lòng các tuyển thủ ở đây vẫn là Hạc Vô Song cùng Lâm Thanh Trúc.
Một vị là Thiên Chi Thánh Tử cả thế gian đều chú ý, một vị không thẹn là truyền nhân Kiếm Tiên.
Đến cùng ai mới là người vô địch cùng thế hệ thì bây giờ còn phải đợi xem.
Cảm thụ được áp bách đến từ kiếm ý cường đại của Hạc Vô Song, nội tâm Lâm Thanh Trúc cũng biến thành khẩn trương lên.
Đây là vị đối thủ mạnh nhất mà nàng từng gặp phải, vô luận là lĩnh ngộ kiếm đạo hay là tu vi thì hắn đều không kém gì nàng.
Có lẽ Lâm Thanh Trúc còn có thể bằng vào chiêu nhất kiếm khai thiên môn để chiếm thế thượng phong tại bên trên kiếm quyết. Thế nhưng nếu như lấy thuần túy kiếm ý để quyết đấu thì Hạc Vô Song lại không kém nàng chút nào.
Cuồng phong kiếm ý dần dần cuồng bạo, hai người vận sức chờ phát động. Không biết đi qua bao lâu, một cỗ kiếm ý quét sạch toàn bộ quảng trường, trong chốc lát hai người đồng thời mở ra hai mắt.
"Đến rồi!"
Cảm xúc của đám người cũng theo đó mà sôi trào lên, mắt không chớp mà nhìn xem hai người đồng thời đột ngột lao lên từ mặt đất.
Keeng!!!
Một tiếng bảo kiếm va chạm truyền đến, hai người đồng thời đối đầu một kiếm, lập tức bộc phát ra hoa lửa sáng chói.
Lâm Thanh Trúc toàn lực phát động Cửu U Hàn Băng Thuật, để cho kiếm ý của nàng phát huy đến cực hạn.
Mặc dù như thế, Hạc Vô Song vẫn không có rơi xuống hạ phong, hắn có kiếm ý thuần dương chí cương, hạo nhiên chính khí bá đạo.
Huyền Thủy kiếm bứt ra vung lên, trong chốc lát thiên địa nổi lên sương mù.
Một đạo cột sáng lách mình xẹt qua, Lâm Thanh Trúc chém tới một kiếm.
Hạc Vô Song thong dong đối mặt, dẫn kiếm trở lại lấy lực đả lực, lại là một kiếm đánh trả.
Hai người đánh cho khó bỏ khó phân, suốt một hồi bất phân thắng bại.
Trận chiến đấu kinh tâm động phách này để cho tất cả mọi người ở đây đều thần sắc căng thẳng lên.
"Quá đặc sắc, thật sự là quá đặc sắc."
"Hai người này đều là thiên tài về phương diện kiếm đạo, lẫn nhau đều có tạo nghệ kiếm đạo cực cao, có thể nói là không phân trên dưới."
"Trong thời gian ngắn hai người này muốn phân ra thắng bại thì khả năng không lớn, liền xem ai có sát chiêu lợi hại hơn một chút mà thôi."
Đám người nhao nhao bình loạn.
Diệp Thu nhàn nhạt nhìn lướt qua Tử Dương chân nhân ngồi cách đó không xa, chỉ gặp ông ta khí định thần nhàn, thong dong tự tại mà uống trà, phảng phất như đã nắm chắc thắng lợi trong tay vậy.
"Có ý tứ! Ta vẫn rất chờ mong tiểu tử kia có biểu hiện gì đặc sắc." Diệp Thu mỉm cười, ánh mắt lần nữa nhìn về phía màn ảnh.
Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, hai người đã gặp chiêu phá chiêu hơn ngàn chiêu. Một người xuất thủ tàn nhẫn mười phần có tính công kích, một người ung dung không vội, khí định thần nhàn, giống như đi bộ nhàn nhã, tự tin, lạnh nhạt.
"Sư tỷ, cố lên." Nhìn xem Lâm Thanh Trúc trên trời không ngừng phát động công kích, tiểu Linh Lung cũng hưng phấn hô to.
Quay đầu lại nàng phát hiện đám người chung quanh đều đang quan chiến thì bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tà ác.
"Hì hì, các ngươi thảm rồi."
Đám người còn chưa ý thức được vấn đề không đúng, đợi lúc bọn họ kịp phản ứng thì đã phát hiện một thanh cự chùy đột nhiên biến lớn rồi trực tiếp nện xuống.
"Vãi lồng, tên tiểu chút chít này không giảng võ đức." Tất cả mọi người lập tức biến sắc.