Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 456 - Chương 456 - Tiểu Kê Biến Phượng Hoàng

Chương 456 - Tiểu Kê Biến Phượng Hoàng
Chương 456 - Tiểu Kê Biến Phượng Hoàng

"Sư tôn. . ."

Diệp Thu bên này còn đang tận hưởng dư vị, tiểu Linh Lung đã bay nhào tới trực tiếp đu trên người hắn.

Tay nhỏ của nàng sờ lên miệng Diệp Thu, nói: "Sư tôn, có phải ngài đã giấu đồ ăn ngon gì đúng không, nhanh lấy ra, Linh Lung đói bụng."

Khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái, đưa nàng để xuống, nói: "Ai nói với ngươi ta có đồ ăn ngon?"

"Sư tôn không được phép gạt người, đệ tử vừa rồi cũng đã nhìn thấy, rõ ràng ngài đã dùng miệng đút cho Minh Nguyệt sư bá ăn mà." Linh Lung lý lẽ ngay thẳng, nói.

Diệp Thu lập tức che trán, hắn vậy mà quên nơi này còn có một vị tiểu bằng hữu.

Ta chủ quan rồi!

Diệp Thu chầm chậm, giải thích: "Linh Lung, ngươi còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu. Chờ đến khi ngươi trưởng thành thêm thì sẽ minh bạch sư tôn vừa rồi đang làm cái gì."

"Thật sao?" Tiểu Linh Lung không hiểu, ngẩng đầu nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên là thật, sư tôn chưa từng gạt người a."

"Ưm. . ."

Nghe thấy không có đồ ăn ngon, tiểu Linh Lung cũng là có chút thất vọng.

Nàng hiện tại mặc dù là Vô Cự nhất phẩm, nhưng nàng lại là Luyện Thể sĩ nên làm không được tích cốc. Do đó hiện tại nàng còn phải ăn cơm mỗi ngày, nếu không thì nàng không cách nào bổ sung năng lượng.

Tiểu Linh Lung liếm môi một cái, lại nghĩ tới những củ khoai lang nướng kia mà vội vàng chạy về bên người Lâm Thanh Trúc.

"Sư tỷ, nhóm chúng ta trở về ăn khoai lang nướng có được hay không?"

"Được chứ." Lâm Thanh Trúc gật đầu đáp ứng, vì nàng cũng không có biện pháp khác.

Diệp Thu hòa hoãn một chút cảm xúc rồi quay đầu hướng về ba vị đệ tử, nói ra: "Được rồi, đi thôi."

Vừa dứt lời, Diệp Thu liền dẫn đầu hướng về phía Tử Hà phong mà bay đi.

Một bên khác, bảy mạch còn lại của Bổ Thiên giáo cũng lần lượt lên đường trở về.

Lần đại hội luận đạo Vân đỉnh sơn này Bổ Thiên giáo cũng coi như là thành công vang dội. Thông qua đó đại danh của Bổ Thiên giáo đã trở lại đỉnh phong.

Tất cả đại gia tộc, vương triều tại Đông Hoang đều đang nghị luận về việc này. Đặc biệt là sự tình liên quan tới Tử Hà phong thì ai cũng muốn nhân cơ hội mà nịnh bợ Diệp Thu một phen, thế nhưng bọn họ lại không có cửa.

Mà Tiêu gia ở tại thành Quảng Lăng lúc này liền quá sướng rồi.

Tiêu Chiến trong hai ngày này đơn giản là không ngừng nói được.

"Ha ha ha ha, quá sung sướng! Tiêu Chiến ta đời này đã làm ra một cái quyết định chính xác nhất, đó là ôm đùi Tử Hà phong."

"Bây giờ cái thành Quảng Lăng này đã trở thành thiên hạ của Tiêu gia chúng ta rồi."

"Mấy ngày nay tất cả đại gia tộc ở thành Quảng Lăng, thậm chí là vương triều Ly Dương cũng đều sắp bái phỏng đến đạp nát bậc cửa của Tiêu gia. Bởi vì bọn hắn biết rõ Tiêu gia hiện tại là thế lực phụ thuộc vào Tử Hà phong, bọn hắn rất muốn thông qua tầng quan hệ với Tiêu gia để được dựa vào cái đùi Tử Hà phong này."

...

"Ha ha ha ha. . . Tiêu tộc trưởng, từ khi chia tay đến giờ ngươi không có vấn đề gì chứ?" Bên này mới vừa đuổi xong một đợt quý khách, ngoài cửa lại truyền tới một tiếng nói phóng khoáng.

Tiêu Chiến nghe thấy mà lập tức run lên một cái, hắn đứng lên và chỉ thấy ngoài cửa đi tới mấy người, người cầm đầu Tiêu Chiến có nhận biết, đó chính là Đại tướng quân Vương Ngật của thành Quảng Lăng.

Lần trước bởi vì đắc tội Diệp Thu mà Vương Ngật suýt chút nữa mất mạng, trong lòng hắn cho tới bây giờ cũng còn có bóng mờ.

Vương Ngật vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cho Diệp Thu chịu nhận lỗi nhằm tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Nhưng hiện tại Bổ Thiên giáo khí vận đang thịnh, mà Diệp Thu càng là người mang Tiên Thiên khí vận, danh xưng vạn cổ không được một người.

Hơn nữa trước đó Diệp Thu còn có xưng hào Bạch Y Kiếm Tiên, một vị đại nhân vật như vậy thì làm sao loại tiểu nhân vật như Vương Ngật có thể tiếp xúc nổi.

Mà lại hiện tại trên toàn bộ Đông Hoang, tin tức liên quan tới việc Tử Hà phong thành công đoạt giải nhất tại đại hội luận đạo ở Vân đỉnh sơn đã truyền xôn xao.

Tất cả đại gia tộc, Cổ Tộc, vương triều đều đang suy nghĩ làm thế nào để nịnh bợ Bổ Thiên giáo nhằm ôm vào cái đùi này.

Vương Ngật làm sao không minh bạch đạo lý như vậy, cho nên hắn mới bỏ hết mặt mũi để tự mình đến nhà bái phỏng Tiêu gia.

Trong dĩ vãng, lấy thân phận của Vương Ngật thì căn bản rất coi thường nói chuyện phiếm cùng với những gia tộc tại thành Quảng Lăng, nhưng bây giờ đã không giống ngày xưa.

Cái Tiêu gia này được ôm vào cái đùi Tử Hà phong, vậy xem như đã triệt để đặt chân vào con đường tiểu kê biến Phượng Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment