"Sư tôn yên tâm đi, đệ tử sẽ chăm sóc tốt Linh Lung." Lâm Thanh Trúc mang ánh mắt kiên định, nói.
Nàng không giỏi ngôn từ, nhưng mỗi một câu nói đều là phát ra từ đáy lòng.
Nghe được Lâm Thanh Trúc đáp ứng, Diệp Thu cũng là vui mừng cười một tiếng. Hắn đối với năng lực của vị đại đồ đệ này cho tới bây giờ liền không có hoài nghi.
Điều Diệp Thu lo lắng duy nhất chính là tiểu nha đầu Linh Lung kia chỉ sợ thiên hạ không loạn mà mao bệnh đánh người lại tái phát. Đây là một cái vấn đề đáng giá để hắn suy nghĩ sâu xa.
Ngày hôm qua Diệp Thu đã cho tiểu Linh Lung học một khoá phụ đạo tâm lý để nghe xem ý nghĩ trong nội tâm của nàng.
Tiểu Linh Lung nói cho Diệp Thu sự tình ban đầu phát sinh ở học đường, hắn bỗng nhiên cũng có chút lý giải nàng.
Tiểu Linh Lung không phải không hiểu chuyện, chỉ là khi nàng không kiềm chế được nỗi lòng thì sẽ áp chế không nổi lực lượng trong thân thể nàng.
Trước đây cũng bởi vì một câu thiên sát cô tinh kia của Dương Bất bại mới để cho tiểu Linh Lung lâm vào tự trách, hoài nghi thật sâu. Nàng đã cố ý chạy tới hỏi Từ trưởng lão thiên sát cô tinh là có ý gì.
Sau khi nghe Từ trưởng lão giải thích, cảm xúc của tiểu Linh Lung đã trực tiếp không thể kiểm soát. Bởi vì nàng chưa từng nghĩ tới là chính mình khắc chết cha mẹ, khắc chết lão ăn mày.
Thế nhưng do trải qua Dương Bất Bại kích động như thế, tiểu Linh Lung đã sinh ra hoài nghi bản thân mà không thể kiềm chế được nỗi lòng.
Diệp Thu hiểu rõ ràng những chuyện này về sau trong lòng hắn mười phần đau lòng, tự trách.
Bởi vì hắn chỉ lo truyền thụ cho các nàng bí pháp để giúp các nàng mạnh lên, nhưng lại không để ý đến cảm thụ trong lòng các nàng.
Còn tốt là Diệp Thu đã phát hiện sớm mà giải khai khúc mắc của tiểu Linh Lung, nếu không một khi cái mầm tai hoạ này lưu lại thì khẳng định sẽ có ảnh hưởng to lớn đối với nàng.
"Aiii. . ." Nhìn xem nụ cười ngọt ngào trên mặt tiểu Linh Lung mà Diệp Thu thở dài một tiếng.
Kỳ thật lời nói kia của Dương Bất Bại chẳng có cái gì không đúng cả.
Tiểu Linh Lung mang theo nhân quả chuyển thế, nàng từng có thân phận địa vị quá lớn, nghiệp lực của nàng người bình thường sao có thể thừa nhận được.
Nhưng nói đúng thì cũng không đúng, bởi vì sự tình đã phát sinh cho nên việc đi truy cứu đúng sai sẽ không có ý nghĩa gì.
Cuối cùng Diệp Thu nhàn nhạt nói ra: "Được rồi, những gì nên nói thì vi sư đều đã nói. Vẫn là câu nói kia, các ngươi không thể lười biếng mà hoang phế việc tu hành. Đợi vi sư xuất quan sẽ kiểm tra công phu của các ngươi."
Nói xong Diệp Thu quay người hướng về phía phía sau núi mà đi.
"Cung tiễn sư tôn." Ba nàng đưa mắt nhìn Diệp Thu rời đi võ trường, tiến vào động phủ Tử Hà phía sau núi.
Hắn một thân một mình tiến vào động phủ Tử Hà, trong lòng cảm khái không thôi. Bởi vì đây là nơi mà trước đây sư tôn của hắn là Huyền Thiên đạo nhân đã bế quan lâu nhất.
Huyền Thiên đạo nhân là một vị tu luyện cuồng ma, cơ hồ mỗi ngày ông ta đều ở bên trong sơn động để tu luyện, hết ngày dài rồi lại đêm thâu.
Bây giờ mười năm vội vàng trôi qua, khi hồi tưởng lại bóng lưng Huyền Thiên đạo nhân rời đi lúc đó mà Diệp Thu không nhịn được hít sâu một hơi.
"Liền là nơi này đi."
Sau khi đánh giá tình huống trong sơn động một phen, Diệp Thu quay đầu lại nhẹ nhàng vung tay lên, cửa lớn của sơn động trong nháy mắt liền đóng lại.
Hắn bố trí một cái trận pháp để tránh cho trong lúc bế quan có người quấy rầy mà bị loạn tâm cảnh.
Đợi làm xong hết thảy công tác chuẩn bị thì Diệp Thu mới chậm rãi đi vào sơn động.
Ban đầu cực hẹp, về sau mới thông thoáng. Sau khi đi mấy chục bước liền rộng mở trong sáng.
Tại chỗ sâu của động phủ Tử Hà lại là một cái động thiên phúc địa, mười phần khoáng đạt.
Ở giữa sơn động có một cái hồ nước, phía trên mọc đầy hoa sen.
Diệp Thu vừa đi vào hồ nước thì liền lấy ra Càn Khôn Đỉnh đặt ở bên cạnh, sau đó hắn bắt đầu dọn ra đồ vật cần thiết cho lần bế quan này.
Chỉ thấy Diệp Thu tiện tay sờ mó, một khối năng lượng tử thủy tinh đã xuất hiện trong tay hắn.
Đây là thứ mà lần trước Diệp Thu đã sáo lộ ra từ năng lượng lam thủy của tinh tiểu Linh Lung, thuộc về thu hoạch ngoài ý muốn.
Năng lượng tử thủy tinh có lực lượng phi thường cường đại, đã đầy đủ cho hắn xung kích Phong Vương cảnh.
Tiếp đó Diệp Thu lại tiện tay sờ mó, một gốc Hỗn Độn Thanh Liên đã xuất hiện trong tay hắn.
Đây là một gốc trường sinh dược cực phẩm, cho đến trước mắt nó là bảo vật trân quý nhất của Diệp Thu.
Dựa theo kế hoạch ban đầu thì hắn sẽ trực tiếp ăn vào gốc trường sinh dược cực phẩm này để trực tiếp đột phá Phong Vương cảnh. Nhưng bây giờ hắn lại có một cái ý nghĩ khác.
"Hai đạo đồng tu cùng tiến vào Phong Vương cảnh đến cùng sẽ có sự thuế biến nghịch thiên như thế nào đây?" Diệp Thu cảm thấy hiếu kì mà tự hỏi, ánh mắt hắn dần dần trở nên điên cuồng lên.