Nghe Mạnh Thiên Chính nói xong Lâm Thanh Trúc lập tức chấn động, ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Trong đầu nàng suy tư một phen, nếu như quỷ dị thôn phệ toàn bộ vô nhân khu, vậy đám hung thú ở trong đó liền sẽ chạy ra gây tai họa cho toàn bộ Đông Hoang.
Đến lúc đó nhân gian chính là một cái luyện ngục, là tử vong luyện ngục. Mà những Tiên gia thánh địa như Bổ Thiên giáo cũng không cách nào trốn thoát, sẽ bị hung thú công kích rất nguy hiểm.
Một khi thú triều bộc phát, toàn bộ Tần Xuyên có khả năng đều muốn bị vây quanh, đến thời điểm đó Bổ Thiên giáo cũng sẽ trở thành đối tượng bị công kích.
Bởi vì vị trí của Tần Xuyên tương đối gần thành Quảng Lăng, cho nên cũng rất dễ dàng trở thành đối tượng bị công kích.
Lâm Thanh Trúc hiện tại rất hoảng sợ, các sơn mạch khác thì nàng không biết rõ, nhưng tình huống của Tử Hà phong thì nàng lại rất rõ ràng.
Bây giờ sư tôn không ở đây, Tử Hà phong liền không có người tọa trấn, chỉ có ba người các nàng.
Một khi Tử Hà phong bị công kích, nếu chỉ dựa vào ba người các nàng thì Tử Hà phong có khả năng sẽ là nơi thứ nhất bị công phá.
Trong đầu Lâm Thanh Trúc cực tốc suy tư một phen, tựa hồ đã hạ một quyết tâm.
Tử thủ!
Trong lòng nàng gấp gáp suy nghĩ đối sách.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lâm Thanh Trúc thở ra một hơi, cũng coi như là đã nghĩ thông suốt.
Dựa theo ý tứ của chưởng giáo sư bá, khoảng cách bây giờ đến khi tình thế mất khống chế vẫn còn có một đoạn thời gian. Vừa vặn nàng hiện tại đã là Vô Cự cửu phẩm viên mãn, tâm cảnh cũng đã đầy đủ.
Nàng chỉ cần thừa dịp này bế quan một phen thì liền có thể xung kích Thần Tàng cảnh, đến lúc đó cơ hội nàng giữ vững Tử Hà phong hẳn là lớn hơn một chút. Huống chi nàng còn có một lá át chủ bài làm đòn sát thủ cơ mà.
So với Lâm Thanh Trúc, Liễu Như Yên lúc này sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch. Bởi vì so với Tử Hà phong thì Thiên Thủy phong hình như lại càng dễ gặp nạn hơn.
Nguyên do Tử Hà phong có vị trí địa lý tương đối cao, dễ thủ khó công. Mà nó còn có trận pháp do năm đó Huyền Thiên đạo nhân đã thiết lập ra, về sau Diệp Thu lại cải tiến một phen, cho nên khả năng phòng thủ cũng mạnh hơn Thiên Thủy phong nhiều.
Mà hiện tại Thiên Thủy phong có khả năng sẽ rất khó khăn, bởi vì Minh Nguyệt không ở đó, nếu chỉ dựa vào mấy vị trưởng lão và đám đệ tử môn hạ thì căn bản không có khả năng phòng thủ được. Một khi xuất hiện đại hung có thực lực Giáo chủ cảnh trở lên đột kích, vậy liền ổn thỏa hủy diệt Thiên Thủy phong.
Mạnh Thiên Chính nói ra những lời kia để cho toàn trường đều yên tĩnh trở lại.
Nhìn xem bọn hắn từng người biểu lộ bộ dáng ngưng trọng, Mạnh Thiên Chính tiếp tục nói:
"Vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, kể từ hôm nay ta quyết định mở ra hộ sơn đại trận."
"Các đệ tử, nếu như không có chuyện đặc biệt thì không được xuống núi. Đệ tử nào đã ra Bên ngoài lịch luyện thì toàn bộ trở về, không thể lưu lại bên ngoài."
"Ngoại trừ hộ sơn đại trận ra, tất cả mạch cũng phải mở ra đại trận để làm hai tầng phòng ngự."
Lời này vừa nói ra, đám người liền vội vàng đáp lại.
"Tuân lệnh pháp chỉ của chưởng giáo."
Sau khi an tĩnh một hồi, Tề Vô Hối lại nói: "Sư huynh, vậy thu đồ đại điển đầu xuân năm sau làm sao bây giờ?"
Hiện nay bọn hắn đang rất mong chờ cái thu đồ đại điển này để bổ sung mầm non tài năng mới. Chẳng ai ngờ rằng lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, quả thật để cho bọn hắn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Còn tốt là bọn hắn đã phát hiện sớm, nếu như đến lúc họa loạn mà mới phát hiện thì có khả năng bố trí không kịp.
Điều khiến cho mấy vị thủ tọa tương đối để ý chính là, đầu xuân sang năm Bổ Thiên giáo tổ chức một lần thu đồ đại điển long trọng nhất đến cùng còn có thể cử hành hay không?
Nếu như cử hành không được thì hạng nhất ở đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn lần này xem như uổng phí.
Thanh danh đều đánh ra ngoài nhưng kết quả một vị đệ tử cũng không thu được, vậy còn nghĩa lý gì?
Mạnh Thiên Chính cũng là trầm tư một chút, sau đó nói:
"Ừm, thời gian hẳn là còn kịp, cứ đúng hạn mà cử hành đi."
"Ta đã để cho mấy vị trưởng lão tiến về vô nhân khu thăm dò tình huống, và được biết hiện nay nơi đó vẫn còn ổn định."
"Vừa vặn thừa dịp đoạn thời gian này các ngươi cố gắng bố trí một phen, có thể bảo trụ truyền thừa hay không liền xem các ngươi làm thế nào."
"Vâng!"
Đám người cùng nhau hô lên, từng người mang thần sắc ngưng trọng quay trở về sơn mạch của mình.
Hội nghị thủ tọa thất mạch lần này cũng coi như kết thúc.
Lâm Thanh Trúc giờ phút này cả người đều là vẻ mê man, thẳng đến khi trở về Tử Hà phong thì nàng mới tỉnh hồn lại.