Theo Mạnh Thiên Chính hạ xuống một đạo pháp chỉ, tất cả đệ tử các mạch cũng bắt đầu bận rộn, sớm làm chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt.
Ai cũng không biết rõ tương lai sẽ phát sinh chuyện kinh khủng gì, cho nên chỉ có thể tận khả năng làm đủ chuẩn bị, chỉ có như vậy mới có cơ hội sống sót.
Lúc này bên trên Tử Hà phong, sau khi Lâm Thanh Trúc đem Tử Hà kiếm cắm vào tấm bia đá, nàng ngẩng đầu nhìn xem bầu trời kiếm ý tung hoành mà trong lòng vô cùng vui mừng.
"Không nghĩ tới hộ sơn đại trận của Tử Hà phong chúng ta vậy mà kinh khủng như thế."
"Xem ra sư tôn lưu lại đòn sát thủ kia hẳn là không cần dùng."
Trong lòng nàng kích động thầm nghĩ, tuy nhiên vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, do đó nàng vẫn quyết định trước tiên bế quan một đoạn thời gian để xung kích Thần Tàng cảnh. Không thì đến thời điểm đại nạn mà nếu như phát sinh dị biến thì liền phiền toái.
Bây giờ tất cả sơn mạch của Bổ Thiên giáo đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đến khi một trận tai nạn giáng xuống mà thôi.
Cùng lúc đó, khắp các nơi trên Đông Hoang, từng cái Tiên gia thánh địa tựa hồ cũng cảm ứng được dấu hiệu đại kiếp sắp đến, cho nên bọn họ cũng bắt đầu đóng chặt sơn môn, khai mở pháp trận.
Về phần những vương triều, gia tộc, bình dân bách tính trong nhân gian thì không có chút nào ý thức được mình sắp phải nghênh đón một trận hủy diệt, do vậy bọn họ vẫn như cũ làm việc rất vui vẻ.
Theo thời gian từng chút lại từng chút trôi qua.
Một tháng sau, vào lúc tờ mờ sáng, tại vô nhân khu bỗng nhiên xuất hiện một cột khói đặc.
Sau đó có nột tiếng rống to kinh thiên vang vọng trăm dặm Hoang Nguyên. Tại bên trên cánh đồng hoang, đám thợ săn đang ngủ ngoài trời trong nháy mắt đã bị bừng tỉnh, vội vàng từ trong lều vải bò ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mau nhìn kìa, đó là cái gì thế?"
Các thợ săn khác cũng nhao nhao từ trong lều bò ra, ngẩng đầu nhìn xem bầu trời. Chỉ thấy trên trời đang hiện ra một cái khô lâu huyết sắc, phảng phất như Tử Thần đến từ địa giới Cửu U đang nhìn chăm chú vào toàn bộ Đông Hoang.
Thời khắc này, tất cả mọi người đã bị hù cho sắc mặt tái nhợt, đi đứng không vững.
"Đây. . . Đây là cái đồ vật gì? Ngày tận thế đã tới sao?" Có thợ săn run run hỏi, khi nhìn xem cái khô lâu huyết sắc kia mà hắn hoàn toàn ngây dại.
Nội tâm ai nấy đều muốn chạy, nhưng hoàn toàn bước không nổi, phảng phất như có ma lực gì đó khiến cho bọn họ không cách nào bước ra một bước.
Bọn họ chỉ là thợ săn tại thôn trang phụ cận, nơi nào thấy qua loại tràng diện này.
Giờ khắc này, trăm dặm Hoang Nguyên là một mảnh rung chuyển, tất cả hung thú giấu ở bên trong hoang nguyên đều bị hù cho chạy trốn tứ phía.
Trông thấy một màn này, tất cả mọi người lập tức luống cuống, trong lúc bối rối có người hô to: "Thất thần làm gì, chạy mau đi."
Sau khi tỉnh táo lại, đám thợ săn mới kịp phản ứng. Nguyên bản chân bước không ra cũng lập tức vung chân chạy vội.
Loại sợ hãi có nguồn gốc từ sâu trong tâm đã khiến cho tiềm lực trong thân thể bọn họ được khai triển đến cực hạn, y như đám chuột đen to lớn đang chạy vội bên trên Hoang Nguyên vậy.
Bọn họ toàn lực gia tốc, vốn cho rằng có thể trốn qua một kiếp thì chợt phát hiện, cái khô lâu huyết sắc kia đột nhiên há miệng hút một cái.
Trong chốc lát, một cỗ hấp lực kinh người truyền đến, đám thợ săn khống chế không nổi thân thể mà hướng phía sau bay đi.
"Không. . . Ta không muốn chết."
Bọn họ giãy dụa, gào thét, tràng diện cực kỳ hỗn loạn
Cái khô lâu huyết sắc kia vô cùng cường đại. Miệng nó há ra hợp lại tựa như là thiên địa phun ra nuốt vào vậy.
Trên trăm dặm Hoang Nguyên, tất cả sinh vật đều bị nó một ngụm nuốt vào.
"Toàn bộ. . . đều chết hết."
"Đến cùng đó là cái giống gì? Phù. . . Thật là đáng sợ."
Lúc này, tại bên ngoài Hoang Nguyên, có mấy người may mắn tránh thoát một kiếp đang trốn ở trong góc, miệng lớn thở phì phò, run lẩy bẩy nói.
Bọn hắn chính mắt nhìn thấy một trận đại đồ sát vô cùng huyết tinh này mà nội tâm cảm thấy sợ hãi bất an, đi đứng trở nên run rẩy.
Còn tốt là bọn hắn ở cách khá xa, không phải vậy thì một đợt bộc phát vừa rồi bọn hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Cả đám vốn đang dự định quan sát ngắm nhìn, ai có thể nghĩ...
"Hắt xì!!!"
Tại chỗ sâu của vô nhân khu đột nhiên truyền tới một âm thanh hắt xì, trong nháy mắt sóng cao vạn trượng, cuồng phong quét sạch, lực lượng kinh khủng lập tức đem toàn bộ Hoang Nguyên san thành bình địa.
"Định mệnh."
Nhìn xem từng tòa đại sơn trong nháy mắt đã bị san bằng, mấy người trốn ở nơi hẻo lánh liền bị hù cho không dám thở mạnh.
Đây rốt cuộc là tồn tại kinh khủng gì? Chỉ một cái hắt xì mà lại tạo thành lực phá hoại khủng khiếp như vậy!
"Mẹ nó, không muốn chết thì chạy mau." Có người mắng to một câu.
Tên này cũng không dám dừng lại mà từ trong rừng chạy ra, lao thẳng đến thành Quảng Lăng mà đi.
Những người còn lại trông thấy một màn này cũng không dám ở lại nữa mà vác giò trực tiếp chạy.
Đối mặt với loại tồn tại kinh khủng này thì bọn hắn nào có gan khiêu khích, lúc này không chạy thì sau một khắc người chết chính là bọn hắn.