Vào lúc này, ở bên trong Càn Thanh điện tại Tử Hà phong, mấy người Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi đã cảm nhận được Tử Hà phong lay động một trận, đồng thời từ chỗ ngồi đứng lên.
Các nàng đi ra Càn Thanh điện, nhìn xem mây đen dày đặc, tiếng sấm không ngừng phía sau núi mà nhướng mày.
"Sư tỷ, động tĩnh này truyền đến từ động phủ Tử Hà phía sau núi, chẳng lẽ sư tôn đã. . ." Triệu Uyển Nhi nói còn chưa dứt lời thì Lâm Thanh Trúc đã đưa tay đánh gãy nàng, sau đó một bước bay về hướng phía sau núi.
Triệu Uyển Nhi cũng theo sát phía sau Lâm Thanh Trúc, mang theo tiểu Linh Lung nhao nhao bay về hướng phía sau núi.
Lúc này, sơn động kia vẫn như cũ đóng chặt lại, nhưng bên trong truyền đến khí tức kinh thiên để cho người ta nội tâm chấn động không gì sánh nổi. Cứ việc cách rất xa nhưng vẫn như cũ có thể khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
"Cỗ lực lượng này thật không thể tưởng tượng nổi! Chẳng lẽ sư tôn đã thật sự đột phá Phong Vương cảnh rồi?" Lâm Thanh Trúc tràn đầy vẻ không thể tin, nói.
Chẳng ai ngờ rằng Diệp Thu yên lặng mấy tháng, nhưng chỉ một lần bộc phát mà có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy. Bây giờ động tĩnh của nơi này chỉ sợ là đã truyền khắp hơn phân nửa Đông Hoang.
Nhìn xem mây đen bao phủ trên chín tầng trời, lực lượng cường đại tùy ý tung hoành, cuốn lên cuồng phong gào thét. Dưới loại áp chế này, tất cả mọi người đều hô hấp rất khó khăn.
"Mọi người mau nhìn!" Ngoài sơn môn, một giọng nói từ trong đám người vang lên, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Thoáng như một mảnh hư vô, một đạo hư ảnh Pháp Tướng đứng ở trên chín tầng trời, phảng phất như một vị Thần Linh hàng thế không thể nhìn thẳng.
"Trời ạ! Đây chính là Phong Vương cảnh trong truyền thuyết."
"Trong truyền thuyết chỉ có đạt tới Phong Vương cảnh thì mới có khả năng tạo thành thiên địa dị tượng như thế."
"Phong Vương kết ấn chính là thiên đạo tán thành, đại biểu cho vô thượng uy tín."
Hiện trường trong nháy mắt sôi trào, tất cả mọi người đều nghị luận ầm ĩ, nhìn xem đạo thân ảnh hư vô phiếu miểu trên trời cao mà có cảm giác muốn quỳ xuống triều bái.
Đây là sự kính sợ đến từ nội tâm, muốn thần phục đối với cự đầu Phong Vương cảnh.
Một trận cuồng phong thổi qua, mây đen tán đi, đám người liền thấy rõ hình dáng của đạo hư ảnh trên trời cao kia.
"Thật sự là hắn. Chính là vị sư thúc trẻ tuổi nhất của Bổ Thiên giáo, thủ tọa của Tử Hà phong, Diệp Thu."
Sau khi Pháp Tướng chân thân của Diệp Thu xuất hiện, tất cả mọi người lập tức chấn kinh, và rốt cục cũng đã xác định người đột phá là ai.
Dị tượng vừa hiện, trong nháy mắt toàn bộ Tần Xuyên đã tràn vào một đống người lít nha lít nhít.
Lúc này, tại phía sau núi bên trong Thủ phong. Một đám trưởng lão cùng Thái Thượng trưởng lão của Bổ Thiên giáo đang bế quan, trong đó vị sư thúc cuối cùng của đời chữ Huyền là Huyền Dịch bỗng nhiên mở hai mắt ra.
"Phong Vương cảnh. Hắn vậy mà thật sự đột phá." Trên khuôn mặt tang thương của Huyền Dịch có chút mừng rỡ, bên trong mừng rỡ lại có mấy phần cô đơn, nói.
Hắn cúi đầu trầm tư, không biết nhớ tới cái gì mà lại lắc đầu, cười khổ nói: "Ha ha ha, sư huynh, tiếc nuối lớn nhất của ngươi kiếp này thì đồ đệ của ngươi đã giúp ngươi thực hiện."
Huyền Dịch ngẩng đầu nhìn xem đạo hào quang màu tím ngoài núi mà lại lắc đầu một trận, nói: "Nguyện vọng của ngươi đã được thực hiện, vậy còn nguyện vọng của ta thì sao?"
Huyền Dịch nhớ tới năm đó đủ loại chuyện, hắn là một kẻ vô cùng hăng hái, cùng Huyền Thiên đạo nhân liên thủ tung hoành hơn phân nửa vô nhân khu.
Bây giờ thời gian trôi qua, người cũ đã rời đi, chỉ còn hắn một thân một mình mang theo áy náy trông coi một tòa núi trống.
Nếu Huyền Dịch không bị tâm ma vây khốn, lấy thiên tư của hắn thì hắn nên là người thứ nhất của Bổ Thiên giáo đột phá Phong Vương cảnh.
Chỉ tiếc năm đó vô nhân khu đã xảy ra một trận biến cố, để cho vị tiểu sư đệ ngày xưa đã từng kinh diễm nhất Bổ Thiên giáo bị tâm ma vây khốn, cả ngày chỉ có thế trông coi một tòa núi trống, hoang phế thời gian.
"Sư thúc, nhóm chúng ta có muốn đi ra ngoài chúc mừng Diệp Thu một chút không?" Huyền Dịch đang thất thần thì một vị trưởng lão đi tới, hỏi.
Bọn hắn làm át chủ bài sau cùng của Bổ Thiên giáo, cho nên dưới tình huống bình thường sẽ không đi ra ngoài, chỉ khi nào Bổ Thiên giáo gặp tai hoạ ngập đầu và chưởng giáo đương đại mời ra thì bọn hắn mới có thể đi ra.
Huyền Dịch ngẩng đầu nhìn xem bầu trời mù mịt của Tử Hà phong, nói: "Không cần, bây giờ cái Bổ Thiên giáo này cũng coi như có người kế tục, nhóm chúng ta cũng nên rút lui rồi."
Nghe được giọng nói cô đơn này của Huyền Dịch, trong lòng đám trưởng lão lập tức run lên, có cảm giác nói không nên lời.
Bọn hắn cả ngày làm bạn tại bên người Huyền Dịch, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng trong lòng vị sư thúc đời chữ Huyền cuối cùng này đến cùng đang cất giấu cái tâm sự gì.
"Aiii. . ." Một tên trưởng lão thở dài một hơi, muốn khuyên gì nữa nhưng lại vô lực từ bỏ.
Năm đó ngay cả Huyền Thiên đạo nhân cũng không thể cởi ra tâm kết của Huyền Dịch chớ nói chi là bọn hắn.
Muốn trách thì chỉ trách vận mệnh bất công, nếu không phải năm đó tại vô nhân khu xảy ra sự kiện kia, vậy cũng không thể để cho một vị thiên tài cả thế gian đều chú ý như Huyền Dịch phải luân lạc đến mức này.