"Cược một trận tạo hóa của thiên địa sao?"
Các thủ tọa còn lại cũng là nhìn nhau, thân là thủ tọa một mạch ngồi tại vị trí này đã nhiều năm như vậy thì bọn hắn làm sao có thể không nghĩ ra vấn đề này, cho nên liền minh bạch ý tứ của Minh Nguyệt.
"Nếu thật sự có đại tạo hóa gia thân, vậy Bổ Thiên giáo chúng ta có lẽ sẽ có thể quật khởi." Dương Vô Địch cũng theo sát nói, trong lòng bỗng nhiên hưng phấn lên.
Nếu quả thật có thể chịu qua trận hạo kiếp này, một khi có đại tạo hóa gia thân, nói không chừng toàn bộ thủ toạ của Nỏi Thiên giáo đều có thể xung kích Chí Tôn cảnh chí cao vô thượng, thậm chí là Phong Vương cảnh.
Ai có thể ngăn cản được loại dụ hoặc này a?
Mà loại cục diện hiện tại nhân gian đại địa đã trở thành con rơi, bách tính trôi dạt khắp nơi. Nếu như Bổ Thiên giáo tại thời điểm này xuất thủ thu nạp những người dân kua, vậy Bổ Thiên giáo sẽ trực tiếp chiếm được một cái tiếng tốt, hóa thân thành chúa cứu thế.
Nghe thấy Minh Nguyệt nói vậy, Mạnh Thiên Chính liền vui mừng cười một tiếng.
Không sai, ông ta trong mấy ngày qua chính là đang tự hỏi vấn đề này. Ông ta cũng tin tưởng lúc này các đại thánh địa như Thiên Trì, Dao Trì và mấy vị lão bằng hữu của ông ta hiện tại cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Đại sự như vậy để cho Mạnh Thiên Chính có chút đắn đo khó định. Hôm qua ông ta đã cố ý đến hậu sơn để hỏi thăm Huyền Dịch chân nhân một chút.
Huyền Dịch chân nhân chỉ nói rằng vô luận Mạnh Thiên Chính muốn làm cái gì thì tất cả mọi người đều sẽ ủng hộ.
Sau khi đạt được đáp án này, trong lòng Mạnh Thiên Chính đã biết rõ nên làm như thế nào, bởi vậy hôm nay ông ta đã thừa dịp thu đồ đại điển mà để cho các thủ tọa còn lại đến đây mở một hội nghị.
Mạnh Thiên Chính nhìn quanh một chút rồi chậm rãi hỏi: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Sư huynh, ta cảm thấy có thể thử một lần." Tề Vô Hối lập tức nói.
Những người còn lại cũng tán thành.
"Sư huynh, cứ làm đi, ta cảm thấy chúng ta có thể. Nguyên bản chuyện này liền tương đồng với lý niệm lập phái của Bổ Thiên giáo chúng ta, vậy chúng ta sao có thể mặc kệ."
"Không sai, coi như không có cái đại tạo hóa này nhưng vừa rồi Tề sư huynh đã nói mấy câu kia thì nhóm chúng ta cũng phải làm."
Sáu vị thủ toạ đều dùng ngữ khí kiên định nói ra.
Nghe đến đó, mặt mo của Mạnh Thiên Chính liền lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng rất hài lòng.
Những vị sư đệ sư muội này cuối cùng cũng không có để cho ông ta thất vọng. Mặc dù ngày thường cả đám đều xem thường nhau, thế nhưng một khi gặp phải phiền phức thì lại đột nhiên không hẹn mà cùng đạt thành sự nhất trí.
Khả năng là có liên hệ với lý niệm lập giáo và đạo pháp tu hành mà bọn hắn nói tới. Dù sao đều là đồng nguyên, được cùng một tư tưởng đạo pháp hun đúc, cho nên bọn hắn đạt thành nhất trí cũng rất bình thường.
Sau khi nhìn xem sáu vị thủ toạ, Mạnh Thiên Chính lại nhìn về phía Lâm Thanh Trúc tại nơi hẻo lánh.
Trong lòng ông ta so với ai khác càng rõ ràng hơn Bổ Thiên giáo hiện nay có át chủ bài lớn nhất chính là tiểu nha đầu đang ngồi im lặng ở trong góc này. Không phải nói nàng mạnh bao nhiêu, mà là bởi vì người đứng phía sau nàng.
Lâm Thanh Trúc hiện tại đại biểu cho Tử Hà phong, đại biểu cho Diệp Thu, do vậy quyết định của nàng cũng đại biểu cho quyết định của Diệp Thu.
Đại kiếp này cũng chỉ có Diệp Thu xuất thủ thì bọn hắn mới có cơ hội thắng lợi, nếu không thì bọn hắn có nói gì cũng đều là nói nhảm.
Bởi vậy Mạnh Thiên Chính luôn một mực chờ đợi chờ biểu lộ của Lâm Thanh Trúc, nhưng nàng lại không hề nói gì, chuyện này để cho ông ta có chút buồn.
Bầu không khí đã đến mức này mà tại sao tiểu nha đầu kia vẫn ngồi yên. Nàng ở độ tuổi này, không phải là rất có nhiệt huyết hay sao?
Những lão đầu tử chúng ta đều đã biểu hiện nhiệt huyết như vậy, còn nàng vậy mà một điểm phản ứng cũng không có.
Nàng có phải là người trẻ tuổi hay không? Đây là buổi nhiệt huyết dành cho người già hay sao?
"Lâm sư điệt, ngươi cảm thấy thế nào?" Mạnh Thiên Chính nhìn Lâm Thanh Trúc một hồi mà nàng vẫn không nói lời nào, ông ta liền không nhịn được mà chủ động hỏi.
"A?" Mạnh Thiên Chính đột nhiên hỏi thăm để cho Lâm Thanh Trúc sửng sốt một cái.
Nàng tiếp nhận Tử Hà phong đến nay cũng đã trải qua mấy lần thất mạch hội nghị, nhưng mỗi một lần nàng đều giữ chức người xem, còn không có nói ra một lời.
Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao mà lại bắt đầu hỏi thăm ý kiến của ta rồi?
Chưởng giáo sư bá không có bị điên chứ?
Lâm Thanh Trúc mơ hồ nhìn xem Mạnh Thiên Chính, rồi lại nhìn xem các sư bá chung quanh, bọn hắn cũng mắt không chớp mà nhìn xem nàng.
Lâm Thanh Trúc nhất thời có chút ngượng ngùng mà vội vàng đứng lên, nói: "Chưởng giáo sư bá quyết định liền tốt, Tử Hà phong. . . Không có ý kiến gì."
Nghe được câu này, tất cả mọi người lập tức hiểu ý mà cười một tiếng, cuối cùng cũng yên tâm thở phào một hơi.
"Phù. . ."
Bọn hắn vừa rồi nói chuyện một cách nhiệt huyết sôi trào, nhưng trên thực tế nếu thật sự đánh nhau thì trong lòng bọn họ cũng không có yên lòng.
Cho nên tại thời điểm này vẫn cần có một vị chủ tướng ổn định quân tâm, mà vị chủ tướng kia còn trên cả Mạnh Thiên Chính, bất tri bất giác mà đã đến trên thân Diệp Thu.
Chỉ có hắn là Phong Vương cảnh đứng phía sau chống đỡ tràng diện thì bọn hắn mới có khả năng yên tâm, to gan đi đánh.