Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 493 - Chương 493 - Vấn Đề Không Lớn

Chương 493 - Vấn Đề Không Lớn
Chương 493 - Vấn Đề Không Lớn

Trong lòng mọi người lúc này có cảm xúc rất sâu, đặc biệt là những bình dân bách tính.

Bọn họ vì cầu sinh cơ mà đã cố ý lên núi để cầu một tia tiên duyên, nhưng do thiên phú có hạn nên bị đào thải.

Bọn họ vốn cho rằng sinh mệnh của mình sẽ cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng không nghĩ tới Bổ Thiên giáo vậy mà không hề từ bỏ bọn họ khi nguyện ý toàn giáo xuất động, thủ hộ một phương lãnh thổ của Tần Xuyên nhằm bảo đảm thái bình cho bọn họ.

Hiện tại ba chữ to Bổ Thiên giáo tại trong lòng tất cả mọi người đã trở nên to lớn hơn rất nhiều, giống như tịnh thổ không thể xâm phạm, chiếm cứ địa vị cực cao.

Một trận oanh động qua đi, đám người lần lượt quỳ xuống, cúi đầu sùng bái.

"Đa tạ Mạnh chưởng giáo đã không bỏ rơi chúng ta. Chúng ta nguyện vì Bổ Thiên giáo mà xông pha không ngại dầu sôi lửa bỏng."

Chỉ nghe một tiếng hò hét đinh tai nhức óc cùng nhau hô lên phát ra từ nội tâm của tất cả mọi người.

Một màn rung động như thế đều rơi vào trong mắt những người vừa mới thông qua vòng khảo hạch thứ nhất, nội tâm bọn họ không khỏi sinh ra một loại cảm giác vinh dự.

Dù cho bọn họ hiện tại còn không phải là đệ tử của Bổ Thiên giáo, nhưng bọn họ cảm thấy rất vinh hạnh vì đã lựa chọn đúng đạo thống.

Nhìn thấy vậy, trong lòng Tề Vô Hối mười phần vui vẻ, ngẩng cao đầu nhìn xem đệ tử bảy mạch không ngừng bay qua, trong lòng hắn cũng là nóng ruột nóng gan, cảm khái không gì sánh được.

Hắn nhớ tới năm đó đám lão gia hỏa bọn hắn cũng từng hăng hái như vậy, chỉ cần nghe thấy chưởng giáo ra lệnh một tiếng thì ngay cả vô nhân khu mà bọn hắn cũng dám xông vào, chưa từng e ngại qua sinh tử.

Bây giờ đến đời này vẫn như cũ hăng hái như thế. Chỉ cần Mạnh Thiên Chính ra lệnh một tiếng, dù cho có bảo bọn hắn đi chém Thiên Vương lão tử thì bọn hắn cũng dám đi.

Nhìn xem tất cả mọi người tại hiện trường lúc này nội tâm xúc động, chắc hẳn trong lòng bọn họ đã có ý nghĩ nguyện vì Bổ Thiên giáo mà vào sinh ra tử. Trừ phi là những kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, nếu không chẳng ai có thể ngăn cản loại xúc động này.

Tề Vô Hối nhàn nhạt nhìn về phía Ngô trưởng lão, nói: "Tiếp tục khảo hạch đi."

Mục đích của hắn đã đạt được, cho nên hắn cũng không có tất yếu tiếp tục đợi ở chỗ này.

Hắn muốn làm một vị cao nhân thì đương nhiên phải có bức cách của cao nhân.

"Sư tỷ. . ." Trong võ trường, Triệu Uyển Nhi cùng tiểu Linh Lung đang ngồi ở một bên quan sát, Lâm Thanh Trúc bỗng nhiên đến nơi này để cho hai nàng lập tức đứng dậy.

Vừa rồi Tề Vô Hối nói gì các nàng đều đã nghe được, Triệu Uyển Nhi giờ phút này nội tâm cũng là mười phần rung động. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Bổ Thiên giáo vậy mà lại làm ra quyết định như vậy. Trong lòng nàng cũng là tràn đầy kính ý đối với tông môn.

Hai nàng đứng lên cùng nhau hô to, Lâm Thanh Trúc khoát tay áo, hỏi: "Các ngươi vừa rồi đều đã nghe được phải không?"

Lâm Thanh Trúc mang ánh mắt thản nhiên, trong lòng nàng cũng đang tự hỏi tiếp xuống Tử Hà phong nên làm cái gì.

Triệu Uyển Nhi gật đầu, tiểu Linh Lung thì là hưng phấn nói ra: "Sư tỷ, nhóm chúng ta có thể xuống núi chơi đúng không?"

Lâm Thanh Trúc ôn tồn nói: "Ừm, chưởng giáo sư bá hạ xuống pháp chỉ để cho Tử Hà phong chúng ta đồng hành cũng các đệ tử của sơn mạch khác đi tới thiên lĩnh của Tần Xuyên bố trí pháp trận, nhằm che chở một phương thái bình."

Triệu Uyển Nhi trầm tư một chút, nói: "Sư tỷ, hiện nay tông môn sự vụ bận rộn, ngươi trước tiên lưu lại trên núi, để muội cùng Linh Lung đi hỗ trợ là được rồi."

Lâm Thanh Trúc giật mình nhìn Triệu Uyển Nhi một cái, trong lòng có chút lo lắng.

Hơn nửa năm qua Triệu Uyển Nhi cũng đã đột phá đến Vô Cự cửu phẩm, nhưng cự ly đột phá Thần Tàng cảnh thì nàng còn cần một đoạn thời gian lắng đọng rất dài.

Loại hạo kiếp này liền xem như cường giả Thần Tàng ngũ cảnh cũng không nhất định có thể bảo toàn tính mệnh, chớ nói chi Triệu Uyển Nhi chỉ là một vị tu sĩ Vô Cự cảnh. Cho nên Lâm Thanh Trúc có chút lo lắng, sợ là Triệu Uyển Nhi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lâm Thanh Trúc nhìn về phía tiểu Linh Lung thì bỗng nhiên cười một tiếng, sờ lên cái đầu nhỏ của nàng.

Suýt nữa thì ta quên mất ta vẫn còn có tiểu nha đầu này!

Tiểu Linh Lung hiện tại cũng đa đạt tới Vô Cự cửu phẩm, bởi vì nàng là Luyện Thể sĩ, cho nên cự ly đột phá Thần Tàng ngũ cảnh cũng chỉ có cách xa một bước.

Mà lại sức chiến đấu của Tiểu Linh Lung vô cùng kinh người do tiềm lực của nàng đã được khai phát đến cực hạn, mà lại thể nội của nàng còn ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, tại thời khắc mấu chốt nàng có khả năng chính là một vị chúa cứu thế ngăn cơn sóng dữ.

Có Tiểu Linh Lung bên người thì vấn đề liền không lớn.

Bình Luận (0)
Comment