Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 5 - Chương 5 - Tẩy Tuỷ Đan

Chương 5 - Tẩy Tuỷ Đan
Chương 5 - Tẩy Tuỷ Đan

Một lát sau, trên Tử Hà phong, một luồng ánh sáng tím chợt loé lên, hai người chậm rãi đáp xuống trước mấy gian nhà gỗ nhỏ.

Đi tới trước căn nhà gỗ, Diệp Thu mặt không đỏ tim không đập nhanh, nghiêm túc nói: “Tới rồi. Người tu tiên chúng ta chú ý tuỳ tâm tuỳ tính, ăn ở đều có thể tuỳ ý một chút, không nên quá coi trọng. Điều kiện ở đây mặc dù đơn sơ, nhưng lại có thể rèn luyện tâm tính con người, càng có lợi cho con đường tu tiên sau này.”

Nói những lời này Diệp Thu cũng tự mình cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng may là da mặt hắn dày cho nên biểu hiện vẫn rất tự nhiên.

Tử Hà phong nghèo như bây giờ có liên quan rất lớn đến Huyền Thiên chân nhân, dù sao thì lão già này chính là kiểu người một mình ăn no và toàn bộ Tử Hà Phong không đói là được.

“Sư phụ, đệ tử hiểu rồi!” Lâm Thanh Trúc mang ngữ khí kiên định trả lời.

“Mấy gian nhà gỗ này ngoại trừ gian ở giữa thì ngươi có thể tuỳ ý chọn một gian để ở.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại đồ đệ đời thứ mười chín của Tử Hà phong, tương lai cũng chính là người kế thừa của Tử Hà phong.”

“Thân là đại đồ đệ nên ngươi phải chăm chỉ cố gắng, nghiêm túc tu luyện để làm gương cho các sư đệ sư muội của ngươi sau này.”

Diệp Thu nói lại nguyên văn những lời mà Huyền Thiên chân nhân từng nói lúc hắn mới bắt đầu nhập môn.

Lâm Thanh Trúc nghe mà nhiệt huyết dâng trào, nàng không nghĩ mình lại may mắn như vậy, vừa mới bái sư mà đã được trực tiếp đào tạo trở thành người thừa kế.

Nàng lập tức nói: “Sư phụ, người yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

“Rất tốt!” Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, hắn không sợ điều gì mà chỉ sợ Lâm Thanh Trúc bỏ cuộc không ở.

Dù sao trước đây lúc hắn lên núi, vừa nhìn thấy khung cảnh Tử Hà phong thì hắn cũng không muốn ở.

“Được! Ngươi đã bái ta làm thầy thì ta cũng không giấu giếm ngươi điều gì.”

“Cái này là Tẩy Tuỷ Đan, ta cho ngươi.”

“Đây tuy chỉ là đan dược cấp thấp nhưng lại có hiệu quả cực kỳ tốt, nó có thể tẩy đi tạp chất trên người ngươi để ngươi có thể nhanh chóng cảm nhận được linh khí.”

Vừa nói Diệp Thu vừa thong thả lấy ra Tẩy Tuỷ Đan mà lúc trước hệ thống đã tặng thưởng và đưa cho Lâm Thanh Trúc.

Lâm Thanh Trúc nhận lấy đan dược từ trong tay hắn mà trong lòng vô cùng cảm động.

“Sư phụ, cái này…”

Nàng vừa mới bái sư vậy mà Diệp Thu đã ngay lập tức thưởng cho nàng một viên Tẩy Tuỷ Đan.

Trước đó Liễu Thanh Phong đã giới thiệu qua với bọn nàng là ngoại trừ tư chất và thiên phú ra thì còn có một điều vô cùng quan trọng khác trên con đường tu tiên đó chính là bảo vật và đan dược.

Những thứ này phần lớn đều nằm trong tay của thủ toạ các mạch, nhưng mà bọn họ rất kén chọn nên sẽ không muốn lãng phí những loại đan dược hiếm có này. Do đó đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn hắn lại phải tranh đoạt các đồ đệ có thiên phú cao.

Lâm Thanh Trúc không ngờ sư phụ mình lại hào phóng như vậy, vừa vào cửa liền ban thưởng một viên đan dược thượng đẳng cho nàng. Nàng cảm động đến muốn khóc, chỉ thiếu nước lấy thân báo đáp nữa thôi.

“Đa tạ sư phụ! Đệ tử nhất định sẽ không làm sư phụ thất vọng…”

Lâm Thanh Trúc không hề do dự mà lập tức nuốt xuống Tẩy Tuỷ Đan.

Nàng chỉ cảm thấy thân thể rất ấm áp, một luồng lực lượng thần kỳ tràn vào cơ thể, trong chốc lát đã đem tạp chất trong cơ thể nàng bài trừ hết ra ngoài.

Cảm giác được trên mặt dính dính tạp chất, Lâm Thanh Trúc đỏ mặt và có chút ngượng ngùng không dám đối mặt với người khác.

“Ha ha ha, đi thôi, phía sau núi có một suối nước nóng, ngươi có thể tới đó tắm rửa.” Diệp Thu cười nói.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, đó là điều dễ hiểu. Huống chi bản thân Lâm Thanh Trúc cũng cực kỳ xinh đẹp, nàng thuộc kiểu nữ thần xinh đẹp lạnh lùng, làn da trắng nõn, cao khoảng 1m75, vừa cao vừa gầy.

Đặc biệt là sau khi ăn Tẩy Tuỷ Đan, những tạp chất trong cơ thể nàng đã được loại bỏ, toàn bộ khí chất trên người nàng đều phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Điều này nếu được đặt trong các bộ tiểu thuyết khác thì sẽ thích hợp với bối cảnh nữ anh hùng, hoặc là một vị Thánh Nữ ở thánh địa nào đó.

“Đa tạ sư phụ, đệ tử xin phép cáo lui trước.”

Lâm Thanh Trúc đi nhanh như đang chạy trốn. Diệp Thu trông thấy nàng như vậy thì vẻ mặt hơi thay đổi và khoé miệng khẽ nhếch lên.

“Hệ thống!”

“Ra đây mau lên, mau hoàn trả lại cho ta!”

Hắn hiện tại không thể chờ đợi được nữa mà vội vàng đi xác nhận.

[Đinh!]

[Ký chủ tặng cho đệ tử một viên Tẩy Tuỷ Đan, đã đáp ứng điều kiện.]

[Khởi động vạn lần trả về, tăng đột biến ngẫu nhiên, có muốn mở ra hay không?]

“Mở ra!”

[Mở ra thành công, chúc mừng ký chủ đột biến tăng lên một ngàn lần, thu hoạch được một viên linh đan cực phẩm, Thần Tuỷ Đan.

“Vãi!”

Diệp Thu kinh ngạc bật dậy khỏi ghế.

Lần đầu tiên mà đã được hoàn trả gấp một ngàn lần, hơn nữa còn thu hoạch được một viên Thần Tuỷ Đan, thứ này hiệu quả hơn Tẩy Tuỷ Đan cả ngàn lần, đúng lúc có thể giải quyết vấn đề tư chất bình thường của hắn.

“Há há há…”

“Không tồi, không tồi, không hổ là đồ đệ tốt của ta, nàng đúng là ngôi sao may mắn, vừa đến đã kích hoạt được ngàn lần bạo kích!”

Cầm viên Thần Tuỷ Đan vừa được hệ thống trả về trong tay mà Diệp Thu vui đến mức miệng cũng không khép lại được và đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Bình Luận (0)
Comment