Diệp Thu là thủ tọa tân nhiệm của Tử Hà phong, lúc hắn vừa mới lên núi thì tất cả mọi người đều coi là hắn sẽ giống như Huyền Thiên đạo nhân mà kinh diễm toàn trường.
Dầu gì Diệp Thu cũng không nên bình thường, dù sao Huyền Thiên đạo nhân tại trong lòng bọn họ là cỡ nào kinh diễm.
Diệp Thu làm đệ tử của Huyền Thiên đạo nhân nên tất cả mọi người không thể nào tiếp thu được hắn là một người bình thường như thế. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây Tề Vô Hối lại chán ghét Diệp Thu đến vậy.
Bởi vì Tề Vô Hối đã từng được chứng kiến phong thái của Huyền Thiên đạo nhân, do đó hắn đón chịu không được sự thật người thừa kế của Huyền Thiên đạo nhân là một tên phế vật.
Tử Hà phong cùng Tàng Kiếm phong đấu đá nhiều năm như vậy nên đã triệt để xuống dốc, không còn phong thái của ngày xưa, cũng không còn vốn liếng tiếp tục tranh đấu cùng Tàng Kiếm phong nữa.
Tề Vô Hối chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên mới hay châm chọc Diệp Thu để cho Diệp Thu quyết chí tự cường.
Thế nhưng Diệp Thu lại chưa từng để ý tới Tề Vô Hối, chuyện này khiến cho Tề Vô Hối rất phiền muộn khi chọc giận đối phương không thành mà ngược lại còn bị tức ngược.
"Không nghĩ tới Bổ Thiên giáo chúng ta lại còn có một đoạn quá khứ không muốn người biết như vậy."
Nghe xong Tề Vô Hối trình bày, trong lòng mọi người cảm xúc rất sâu.
Đặc biệt là đối với tao ngộ của Huyền Dịch chân nhân, bọn hắn mười phần thông cảm. Ông ta vốn nên được cả thế gian chú ý, nhưng bởi vì chuyện này mà đã triệt để lạc lối, sau đó ông ta đã tiến vào động phủ Ngọc Thanh tự bế tâm môn, từ đây không hỏi hồng trần.
Mà điều càng khiến cho người ta bất đắc dĩ chính là Huyền Thiên đạo nhân vốn có thể đột phá Phong Vương cảnh nhưng cũng bởi vì chuyện mà bị tự hủy căn cơ nhằm cứu vãn tính mệnh của Huyền Dịch chân nhân.
Từ chuyện này bọn hắn đã thấy được tình đồng môn của Bổ Thiên giáo. Có thể nói trận chiến năm đó Bổ Thiên giáo là vì nhân gian mà ngăn cản một kiếp.
Nhưng chẳng biết tại sao chuyện này lại bị tất cả mọi người trong Bổ Thiên giáo che giấu đi, ở bên trong Đại Hoang có rất ít người biết được.
Có thể là do chuyện này là vết thương lòng mà người của Bổ Thiên giáo không muốn nhắc đến.
Sau khi nghe Tề Vô Hối nói xong, những đại gia tộc và thanh niên nhiệt huyết phía trên Thiên lĩnh đều nhao nhao lộ ra kính ý.
Chẳng ai ngờ rằng một trăm năm trước, Bổ Thiên giáo đã không tiếc tính mệnh của mấy vạn đệ tử để trợ giúp nhân gian ngăn cản một kiếp, vì vậy bọn hắn đã từ một cái siêu cấp đại thánh địa dần dần xuống dốc không phanh.
"Bổ Thiên giáo mới là chính đạo nhân gian, là đệ nhất thánh địa."
"Theo Tề chân nhân miêu tả, ta phảng phất thấy được một màn năm đó. Bổ Thiên giáo đã dùng sức lực toàn giáo và không tiếc bỏ mình chỉ vì muốn đem nữ ma đầu kia tru sát."
"Bổ Thiên giáo đã bỏ ra cái giá nặng nề dù cho nữ ma đầu kia bây giờ vẫn còn sống."
Giờ khắc này, trong lòng mọi người tựa hồ nghĩ tới câu nói trước đây tại Vân Đỉnh sơn của Lâm Thanh Trúc.
Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì thừa kế tuyệt học của hiền thánh, vì vạn thế mở ra thái bình.
Bổ Thiên giáo luôn một mực cố gắng làm theo cái lý niệm này.
Vào lúc này, tại trong lòng tất cả mọi người, uy vọng của Bổ Thiên giáo lại tăng lên một cái độ cao mới. Nhưng hiện nay hạo kiếp vẫn chưa được giải trừ.
Nhìn xem phía dưới Thiên lĩnh là từng con hung thú đang không ngừng tấn công vào kết giới mà Tề Vô Hối nhíu mày không thôi.
Liễu Thanh Phong đi tới, mở miệng tiếp tục hỏi:
"Sư thúc, hiện nay nhóm chúng ta nên làm như thế nào cho phải?"
"Bây giờ phía dưới Thiên lĩnh đang có trăm vạn hung thú không ngừng công kích kết giới do chúng ta bày ra. Một khi kết giới bị phá thì Tần Xuyên sẽ bị luân hãm."
"Mà lại nữ ma đầu kia tuy đã rời đi, nhưng khó đảm bảo nàng sẽ không lại lần nữa trở về."
"Nếu như nàng trở lại thì chúng ta nên ứng đối ra sao?"
Từng cái vấn đề bị ném ra ngoài, tất cả mọi người đều nhao nhao nhìn về phía Tề Vô Hối vì muốn nghe hắn đưa ra chủ ý của mình. Nhưng lúc này Tề Vô Hối nội tâm đã loạn, hắn nơi nào còn có ý định gì.
Tề Vô Hối vội vàng nói:
"Thanh Phong, nơi này do ngươi trông coi, ta phải về núi một chuyến."
"Cái đạo kết giới này không thể bị phá đơn giản như vậy đâu, kiên trì mấy tháng cũng không thành vấn đề."
"Chuyện nơi đây liên quan trọng đại, ta nhất định phải bẩm báo cho chưởng giáo sư huynh một tiếng và mời hắn làm ra quyết định."
"Có chuyện gì chờ ta trở về lại nói."
"Vâng." Liễu Thanh Phong trịnh trọng gật đầu.
Bởi vì Thiên Mộng mà tất cả kế hoạch ban đầu đã mất hiệu lực. Bọn hắn nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất để nghĩ ra biện pháp ứng phó nàng, nếu không trận họa loạn này ai cũng không sống được.
Tề Vô Hối vội vàng rời khỏi Thiên lĩnh, để lại hiện trường cho Liễu Thanh Phong chỉ huy.