Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 509 - Chương 509 - Âm Thầm Ra Tay

Chương 509 - Âm Thầm Ra Tay
Chương 509 - Âm Thầm Ra Tay

Vào lúc này, tại phía trên trăm dặm Hoang Nguyên, Thiên Mộng vừa rời đi cũng đã cảm nhận được cỗ kiếm ý kinh thiên này mà nhướng mày, bởi vì phương hướng phát ra bắt nguồn từ Bổ Thiên giáo.

Trong lòng nàng mười phần hiếu kì người nào của Bổ Thiên giáo đã đột phá đến Phong Vương cảnh? Là Huyền Thiên hay là Huyền Dịch?

Cỗ kiếm ý kia vậy mà để cho Thiên Mộng cảm nhận được một tia nguy hiểm. Nàng vô cùng hiếu kì vị cường giả vừa mới đột phá Phong Vương cảnh này đến cùng là ai?

Vạn cổ tuế nguyệt trôi qua, mảnh Đông Hoang này đã không biết bao nhiêu năm chưa đi ra một vị cự đầu Phong Vương cảnh. Nhưng bây giờ đại nạn sắp đến, nhân gian gặp phải đả kích đau đớn thê thảm, thiên địa đột biến, một vị Phong Vương cảnh đằng không xuất thế không khác gì để cho tất cả mọi người có được một ngọn lửa hi vọng xua tan hắc ám, nghênh đón bình minh.

Theo một cỗ kiếm ý kinh người kia bộc phát ra, thiên địa tùy theo run lên, Cửu Châu đều chấn động.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên chín tầng trời nở rộ hào quang màu tím, tựa như là Thượng Thương Thần Linh thức tỉnh giáng thế vậy.

Cường giả của mấy đại thánh địa như Thiên Trì, Dao Trì cũng nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.

"Phong Vương cảnh! Hắn vậy mà thật sự làm được!" Bên trong Thiên Trì, Tử Dương chân nhân cũng ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt mê man, không thể tin nổi, nói.

Năm đó ngay cả Huyền Thiên đạo nhân cũng không thể hoàn thành sự nghiệp to lớn này, vậy mà hôm nay đồ đệ của ông ta đã hoàn thành được.

Tại Chí Tôn điện, Cố Kiếm Sưởng đứng ở trên đài cao nhìn lên bầu trời, khi ông ta cảm giác được cỗ khí tức kia thì lập tức phẫn nộ đập nát cái ghế, quát: "Khốn nạn! Hắn vậy mà có thể đột phá!"

Dưới Phong Vương chi uy này, dù cho Cố Kiếm Sưởng đứng ở rất xa nhưng ông ta vẫn như cũ có thể cảm nhận được rõ ràng, áp lực của ông ta liền tăng gấp bội, càng cảm giác không có lực lượng chống lại Bổ Thiên giáo.

"Tiểu tử kia bây giờ đã là cự đầu Phong Vương cảnh, Chí Tôn điện chúng ta đời này cũng đừng nghĩ có thể xoay người." Cố Kiếm Sưởng hít một hơi thật sâu, nội tâm tuyệt vọng, nói.

"Sư tôn không cần lo lắng, bây giờ đại kiếp đã đến, tên Diệp Thu kia có thể sống sót hay không vẫn là một vấn đề, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi." Lúc này, Vãn Phong đề nghị.

Hắn đi theo Cố Kiếm Sưởng đã nhiều năm, vậy hắn làm sao có thể đoán không ra ý nghĩ trong lòng ông ta.

Tuy nhiên Vãn Phong cũng minh bạch Diệp Thu thân là Phong Vương cảnh duy nhất đương thời, cho nên sẽ hưởng thụ sự tôn sùng đãi ngộ của trăm vạn người.

Nếu như tại thái bình thịnh thế, chuyện này đối với Bổ Thiên giáo mà nói chính là một cái thiên đại hảo sự. Nhưng bây giờ hỗn loạn đã đến, chiến hỏa lan tràn khắp Đông Hoang, do đó thánh địa có danh tiếng càng thịnh thì càng dễ dàng là kẻ thứ nhất diệt vong.

Nghe được đồ đệ nhắc nhở, Cố Kiếm Sưởng lập tức hai mắt tỏa sáng, nói: "Đúng vậy a, ngươi không nói thì ta suýt chút nữa quên mất."

Ông ta vỗ đùi một cái tựa như bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lập tức toát ra một cái ý niệm và lập tức muốn đi làm.

Cố Kiếm Sưởng muốn làm gì?

Rất đơn giản, ông ta muốn để cho một bộ phận đệ tử của Chí Tôn điện xuống núi, đem điểm bộc phát của trận chiến hỏa này toàn bộ dẫn tới Tần Xuyên.

Nếu như vậy Chí Tôn điện liền có thể bình yên vô sự vượt qua hạo kiếp lần này, đồng thời còn có thể hao tổn thực lực của Bổ Thiên giáo.

Chỉ là việc này có khả năng sẽ hi sinh rất nhiều đệ tử của Chí Tôn điện thì mới có thể đạt được mục đích.

Nhưng Cố Kiếm Sưởng căn bản không thèm để ý, nói: "Đi gọi Đại trưởng lão tới đây cho ta."

Ông ta quyết định rất nhanh, cơ hồ không hề do dự mà trực tiếp gọi Thanh Diệu đạo nhân tới.

Cố Kiếm Sưởng đang chuẩn bị áp dụng kế hoạch của mình thì bỗng nhiên sơn môn chấn động một cái tựa như đã nhận lấy công kích.

Cố Kiếm Sưởng lập tức sắc mặt tối đen, vỗ bàn đứng dậy một cái, quát lớn: "Chuyện gì xảy ra vậy, là ai đã động vào trận pháp?"

Bên dưới không một người có dũng khí đáp lời ông ta.

Vào lúc này, Mạc Nghĩa cụt tay đang ẩn nấp bên ngoài sơn môn, hắn yên lặng núp trong bóng tối và lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Bình Luận (0)
Comment