Triệu Uyển Nhi nghe Diệp Thu giảng đạo vô cùng nhập tâm, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thu chăm chú khiến cho hắn có chút ngượng ngùng.
Diệp Thu nghiêm trong hoài nghi người đồ đệ này đang có ý thử hắn.
Triệu Uyển Nhi để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, còn biểu lộ bộ dạng mê người quyến rũ khiến cho người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
Thật là một cảm giác tội lỗi!
Nàng còn muốn mê người hơn cả Lâm Thanh Trúc!
Lâm Thanh Trúc cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương, cho dù ngươi sa vào đó thì cũng sẽ thanh tỉnh rất nhanh.
Mà Triệu Uyển Nhi lại thuộc thể loại nhu tình như lửa, ôn nhu động lòng người, làm nội tâm người nhìn phảng phất như có một đám lửa đang thiêu đốt đến hỗn loạn muốn động.
"Sư tôn, phía trên Thần Tàng ngũ cảnh là gì?" Triệu Uyển Nhi hai tay chống cằm, khẽ hỏi.
Diệp Thu hít sâu một hơi và tỏ vẻ ung dung bình tĩnh nói:
"Bên trên Thần Tàng ngũ cảnh chính là Giáo Chủ cảnh, có tên khác là Tôn Giả. Người có thể đạt tới cảnh giới này sẽ là người cầm quyền cả một phương của tông môn."
"Bổ Thiên giáo chúng ta có hai vị Giáo Chủ cảnh, người đầu tiên là chưởng giáo Mạnh Thiên Chính, người thứ hai là Tề Vô Hối, là thủ toạ của Tàng Kiếm phong kiêm chấp pháp trưởng lão của Bổ Thiên giáo."
"Đạt đến cấp bậc này sẽ có thể đạt đến trình độ đại đạo hoá giản. Nhìn một mũi kiếm đơn giản mà cũng có thể chứa đựng vô vàn ý nghĩa sâu xa."
"Dùng thân nhập đạo, thuận theo tinh thần, hình thành hệ thống bản thân, ta chính là đạo."
Triệu Uyển Nhi hỏi: "Sư tôn, vậy phía trên Giáo Chủ cảnh còn có cảnh giới khác không?"
Trông thấy dáng vẻ hiếu kì của nàng mà Diệp Thu chậm rãi giải thích:
"Có, trên Giáo chủ cảnh còn có Chí Tôn cảnh."
"Người đạt tới Chí Tôn cảnh sẽ là Chí Tôn Vô Song trong thiên hạ! Lúc này đã có thể nói là vô cùng tuyệt đỉnh!"
"Đương nhiên trên Chí Tôn cảnh còn có Phong Vương cảnh. Trên Phong Vương cảnh còn có Đại Đế cảnh."
"Có điều những cảnh giới này rất ít người đạt được, thuộc về sự tồn tại hiếm có, gần như là không có."
"Nhân tộc chúng ta đã vạn năm không có người vào được Đại Đế cảnh. Vì muốn đạt đến Đại Đế cảnh thì phải trải qua rất nhiều gian nan trắc trở mà ngươi không cách nào tưởng tượng nổi. Cho nên tu tiên cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu."
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bất luận tương lai gặp khó khăn thế nào thì ngươi đều có thể làm được. Chỉ có kiên trì xông lên phía trước và cho dù là bị thương ngàn chỗ nhưng cũng không thể lùi bước."
"Tu tiên vốn là chuyện nghịch thiên cải mệnh, nếu như lùi lại một bước thì sẽ gặp vực sâu vạn trượng!"
"Ngươi hiểu không?"
Diệp Thu mang ngữ khí ngưng trọng nói ra, trái tim Triệu Uyển Nhi run lên và kiên định nói: "Sư tôn, đệ tử hiểu rồi!"
Triệu Uyển Nhi không phải là thiếu nữ ngây thơ gì cả, nàng xuất thân từ chốn hoàng cung nên vốn hiểu rõ sự hiểm ác của nhân gian.
So với trăm ngàn đấu đá chốn hậu cung thì nàng càng muốn tu nhập tiên đạo, nếm trải trăm ngàn khổ cực của việc tu tiên.
Nàng muốn sống vì bản thân chứ không phải là công cụ liên hôn, gả cho một nam nhân đến mặt còn chưa từng biết.
Mọi oán hận bất bình, bi thương âu sầu đến đây đều tan biến.
"Ừm, rất tốt."
Diệp Thu gật đầu hài lòng với người đồ đệ này.
"Tốt, những kiến thức vỡ lòng này ngươi hiểu chút ít là được rồi, không cần quá mức."
Nhìn màn đêm đã hoàn toàn buông xuống nhưng vẫn chưa thấy Lâm Thanh Trúc và Tiểu Linh đi săn về, Diệp Thu nghĩ thầm có nên dạy Triệu Uyển Nhi tiên pháp luôn không?
Nghĩ ngợi một hồi thì Diệp Thu lại từ bỏ, vì Triệu Uyển Nhi chỉ vừa đột phá vào Huyền Chỉ nhất phẩm nên tâm cảnh còn chưa ổn định. Hiện giờ mà dạy nàng thì hơi có chút nóng vội.
Diệp Thu nói:
"Khối bảo cốt này đã hoàn toàn dung hợp lại với ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi hãy làm theo phương thức mà vi sư dạy để hấp thu nó là được."
"Về phần tiên pháp thì chờ tâm cảnh ngươi ổn định rồi nói tiếp, không cần nóng vội."
"Bảo cốt này là của Thái cổ di chủng tu vi Thần Tàng ngũ cảnh, được ưu ái cho hấp thụ linh khí đất trời vô cùng nồng đậm, có thể giúp ngươi gia tăng tu vi."
"Vâng sư tôn, đệ tử hiểu rồi." Triệu Uyển Nhi nghiêm túc gật đầu, nàng có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn của bảo cốt đang quanh quẩn trong cơ thể nàng.
Có lẽ chỉ cần hấp thu nguồn sức mạnh này thì ta sẽ có thể mau đột phá vào Thiên tướng cảnh.
Nghĩ đến đây làm Triệu Uyển Nhi không khỏi mừng thầm, vận khí của nàng thật sự quá tốt khi có thể bái được một vị sư tôn tốt như Diệp Thu, nàng vừa đến liền đưa tặng nàng bảo cốt.
Dù sao đây cũng là bảo cốt của Thái cổ di chủng tu vi Thần Tàng ngũ cảnh, cho dù là phụ hoàng của nàng thì cũng không dám tuỳ tiện lấy ra một khối cho các huynh đệ nàng hấp thu.
Sư tôn đối với đồ đệ quá tốt, giống với Lâm Thanh Trúc đã nói trước đó, hắn chưa từng tàng tư với đệ tử.
Trệu Uyển Nhi càng nghĩ càng mừng, ánh mắt nàng cũng bắt đầu say mê khi nhìn Diệp Thu, có cảm giác như động ý xuân.
Mà sư tôn nàng không những là người ổn trọng, dáng vẻ còn đẹp mắt, và quan trọng là năng lực vô cùng mạnh, đồng thời còn không tàng tư với đệ tử, hắn chính là vị sư tôn tốt nhất trên đời.
Triệu Uyển Nhi cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó nàng không quyết định bái người khác làm sư, nếu không nàng sẽ bỏ lỡ vị sư tôn tốt như Diệp Thu.